Cái gọi là duyên phận, chính là trong ngàn vạn người gặp được người cần gặp là anh/em, trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước.

Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi chương 20

Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi chương 20 là một trong những tập truyện ngôn tình Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi chương 20 ngay.

  • Tác giả: Quỷ Quỷ
  • Tên truyện: Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi
  • Số chương: 95
  • Số lượt xem: 219
Tình yêu có khả năng giáo dục mạnh mẽ. Nó làm cho con người trở nên trong sáng hơn, chân thành hơn, thẳng thắn hơn, có yêu cầu xa hơn và nghiêm khắc hơn trong việc tuân thủ những tiêu chuẩn đạo đức của cuộc sống.

Nội dung truyện Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi chương 20

[CHƯƠNG 18.2]

Ba ngày sau,hôn lễ chính thức được cử hành tại phủ tể tướng,tiếng kèn trống mừng hỉ sự liên tục vang lên,người người tấp nập đến chúc mừng,cả phủ tể tướng tràn ngập trong một màu đỏ hoan hỉ.

Ta đang ngồi trên kiệu hoa để chờ được đưa đến hỉ đường thành thân với Thượng Quan Tán Lý. Bây giờ ta mới thật sự thấm thía cảm giác trước khi lấy chồng,thật đúng là bức người mà. Trong khi đang bận đánh cờ với Chu Công (ngủ ý :)) ) thì từ đâu một đoàn nha hoàn kéo đến phòng của ta,dùng đủ mọi cách để lôi ta dậy, còn đang mơ mơ màng màng ta đã bị đem đi tẩy trần rồi bị in lên tay một cái dấu màu đỏ như nốt ruồi son,nghe nói là dấu thủ cung sa chứng minh thân thể còn trong sạch. Thật chẳng khác gì làm thịt một con lợn sau đó đóng dấu kiểm tra chất lượng rồi mang đi bán. Ta tuy không bị đem bán nhưng cũng sắp bị tống cổ theo Thượng Quan Tán Lý sang Ngôn quốc,haiz…vì số lượng hồi môn to lớn kia,ta đành chịu ủy khuất vậy,hắc hắc…

Xong việc chắc cũng đã được hai giờ sáng,chưa kịp ngủ bù ta lại bị lôi đi trang điểm,ngồi mất một canh giờ mới xong hết cả khuôn mặt,sau đó ta lại bị bọn nha hoàn đem bộ hỷ phục dày sáu lớp khoác lên người,cảm giác thật chẳng khác gì mặc bộ áo giáp nặng nề ra chiến trường,không những vậy,bọn họ còn đội lên đầu ta cái mũ phượng đính hạt châu nặng cỡ 6kg. Thật muốn đánh một giấc nhưng cảm giác nặng đầu,nóng nực không ngừng hành hạ ta,huhu…không muốn làm cô dâu nữa.

-Tiểu thư,xong rồi! Người thật đúng là một tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành nga!

Ố…quả thật là rất đẹp,khuôn mặt được trang điểm một cách công phu tinh tế tôn lên vẻ kiều mị phi thường quyến rũ,nếu nhìn xa có thể tưởng nhầm là búp bê cũng nên. Cả người ta từ trên xuống dưới đồng nhất một màu đỏ ,lớp áo cuối cùng được làm bằng vải ren hình lưới trông rất bắt mắt. Thật đúng là một cực phẩm có một không hai.

Nhưng ta chưa kịp phấn khởi thì cả người lại bắt đầu nóng nực,đau đầu,vô cùng khó chịu. NND,ta còn phải chịu đựng việc chờ đợi này trong bao lâu?

-Khởi kiệu!

Hoan hô,cuối cùng cũng khởi kiệu rồi,ta âm thầm cảm kích người vừa nói lên câu đó,mau lên,mau lên,ta sắp chết ngộp trong kiệu rồi đây.

Bị khăn hỉ che khuất tầm mắt nên ta không nhìn thấy được gì ngoài cái nền kiệu đỏ rực,chỉ nghe tiếng người ồn ào náo nhiệt cùng tiếng kèn trống tưng bừng. Khoảng nửa tiếng sau,ta có cảm giác kiệu đã được đặt xuống,bên ngoài có một bàn tay trắng mịn nhẹ nhàng vén tấm rèm.

-Thượng Quan Tán Lý?

-Ngươi tính mọc rễ trong đó à? Còn không mau bước ra khỏi kiệu!

Đúng là đồ hỗn đãn,mở miệng ra chẳng nói được gì tốt đẹp,ta sinh khí nhéo vào tay hắn một cái thật đau,dám nói ta là thực vật mọc rễ à?

-Ngươi làm cái gì vậy? Muốn chết?

-Mau nói “lão bà,mời nàng hạ giá rời kiệu” !

-Nằm mơ?

-Nếu ngươi không nói,ta thà chết ở trong kiệu cũng không bước ra ngoài,xem ai bẽ mặt cho biết!

-Ngươi…!!

Thượng Quan Tán Lý khẽ nhìn xung quanh,mọi người đã bắt đầu khó hiểu vì sao tân nương vẫn chưa ra ngoài. Tiểu yêu nữ này đúng là không sợ chết,dám làm khó hắn vào lúc này,vì công việc,hắn tạm nhẫn,đợi êm xuôi sẽ tính sổ với nàng sau.

-Ngươi mau ra khỏi kiệu cho ta!

-Ngươi không nói như vậy ta không ra!

-……lão bà,mời ngươi ra khỏi kiệu!

-Chưa được,không có chút thân thiện nào cả,giọng của ngươi như là đang muốn nhai sống ta vậy!

-Ngươi là đang làm khó ta?

-Hahả…hôm nay là hôn lễ của ta và ngươi,phải biết đối xử nhẹ nhàng yêu thương ta trước mặt mọi người,có biết không?

-……

-Sao nào? Nói hay không?

-Lão bà.mời…nàng hạ giá rời kiệu!

-Haha…Thượng Quan Tán Lý,ngươi làm ta hảo mắc cười!

-Mau bước ra,nếu như ngươi không muốn ta chém nát cái kiệu này!

-Ấy…ngươi không nắm tay ta làm sao ta ra được? Bộ đồ này thật nặng,ta đứng lên không nổi~!

Thượng Quan Tàn Lý đối với nữ nhân này thật vô phương chống đối. Nam Yên,ngươi giỏi lắm,dánh hành ta…

-Ngươi sẽ biết tay ta!

-Ố…ta chờ!

Hắn có vẻ đã hết chịu đựng nổi,ta đây cũng không tiện đùa dai với hắn nữa. Nắm lấy bàn tay của Thượng Quan Tán Lý,ta nhẹ nhàng đứng lên rồi bước xuống kiệu.

-Này,đi từ từ thôi,ta không thấy gì cả!

-Ngươi mù à?

-Ngươi mù thì có,không thấy là ta đang bị ụp cái khăn hỉ lên đầu à?

-……

Cãi nhau một trận,cuối củng hắn cũng biết điều mà ân cần dẫn ta đi vào hỉ đường. Hôn lễ cổ đại quả thật rất phức tạp,cái gì mà “nhất bái thiên địa,nhị bái cao đường” ? Nghe thật buồn ngủ,ta cùng Thượng Quan Tán Lý xoay Đông xoay Tây một hồi,tiếng kèn mừng hỉ sự lại bắt đầu vang lên. Xong xuôi mọi chuyện,ta lại bị người dẫn đi đến nơi khác,hình như là một căn phòng,không phải là phòng tân hôn trong truyền thuyết đó chứ?

-Tân nương xin vui lòng ngồi ở đây chờ tân lang đến vén khăn hỉ,nô tì xin cáo lui!

-Khoan đã,ta bỏ cái mũ phượng này xuống rồi mới phủ khăn hi lên được không?

-Không được đâu ạ!

-Sao vậy?

-Phải đợi tân lang vào rồi mới được dỡ mũ xuống!

-Ân,chờ thì chờ…

Ta cố gắng chờ đợi,chịu đựng sự nóng nực cùng nặng đầu,Thượng Quan Tán Lý ơi là Thượng Quan Tán Lý,ngươi mau tới cứu ta. Chờ đợi…chờ đợi…tên khốn kiếp Thượng Quan Tán Lý,ngươi ở ngoài đó làm cái quái gì mà lâu như vậy hả? Hại ta sắp biến thành rùa rụt cổ rồi đây.

“Cạch”

Chờ đợi khoảng hai canh giờ ta mới nghe tiếng mở cửa,ô…ô…ta sắp chết tới nơi rồi đây.

-Ngươi vì sao không động đậy? Chết rồi ư?

Giọng của Thượng Quan Tán Lý? A…thối nam nhân,cuối cùng hắn cũng tới rồi ,còn dám trù ta chết? Đợi sau đi,ta sẽ tính sổ một lượt với ngươi,còn bây giờ…ta nhẫn.

-Mau dỡ khăn hỉ xuống dùm ta! Nóng chết mất thôi!

-Ta không dỡ thì sao?

-Ngươi không dỡ thì ta tự dỡ,dù sao ngươi và ta cũng đã ở trong này rồi,mọi người làm sao biết được là ai dỡ khăn hỉ xuống,haha…

-………

Đúng là tiểu quỷ,hắn bất lực nhẹ nhàng dỡ bỏ tấm khăn hỉ trên đầu nàng xuống,bên trong dần dần hiện ra khuôn mặt khả ái trắng mịn như bạch ngọc,từng giọt mồ hôi đang rơi nhẹ trên mặt nàng,thấm ướt đôi phượng mâu cùng hàng mi dài,làn môi không ngừng hô hấp vì nóng như đóa hồng mai chẩn bị khoe sắc.

-Ngươi nóng lắm sao?

-Đương nhiên,không tin ngươi thử mặc bộ đồ này,đội thêm cái mũ phượng lên đầu rồi ngồi chờ đợi suốt mấy canh giờ thử xem!

Tức thật,trong khi ta phải mặc bộ hỉ phục dày sáu lớp thì hắn chỉ mặc có hai lớp. Nhìn xem,nhìn xem,hắn ở ngoài kia thảnh thơi thoải mái còn ta phải ngồi đây vừa chờ đợi vừa thở phì phò như mấy con ngựa chiến.

-Dỡ cái mũ này xuống dùm ta luôn đi,đau đầu chết đi được!

Hắn không phản kháng? Tốt,tốt,cuối cùng hắn cũng hiểu chuyện rồi đấy. Mũ được tháo ra,ta lắc nhẹ cái cổ,tay không ngừng xoa đầu,cảm thấy thoải mái rồi ta mới ngước lên nhìn hắn. Woa…rất là đẹp nha,tóc trắng,hỉ phục vô cùng tương đồng với nhau,trên đầu hắn búi một lọn tóc nhỏ,cài vào đó cây trâm vàng hình rồng phượng song song rất ấn tượng,khẳng định là hắn đã cướp mất trái tim của vô số nữ nhân trước khi vào đây rồi.

-Cám ơn ngươi!

-Hừ…ta chỉ là không muốn nhìn thấy cái xác chết khô của ngươi thôi!

-Ai…ta đói quá,không hơi sức cãi nhau với ngươi nữa rồi,làm ơn gọi thức ăn vào dùm được không?

Nửa canh giờ lại trôi qua,sau khi xử lý gọn mớ thức ăn trên bàn,ta hài lòng xoa xoa cái bụng,phải ăn rồi mới có sức cãi nhau chứ,hắc hắc…

-Bình rượu này cũng là để ta uống hả?

-Đó là rượu giao bôi thưa tiểu thư!

Một nha hoàn đang dọn dẹp thức ăn lên tiếng trả lời,sau khi tất cả đã ra ngoài,ta buồn chán cất giọng hỏi hắn một câu ngớ ngẩn

-Thượng Quan Tán Lý,rượu giao bôi là rượu gì?

Tình yêu là xứ sở đầy bí ẩn mà tất cả chúng ta, mỗi người một chiếc thuyền riêng, đang giương cao buồm lao tới. Trên thuyền mình, mỗi người chúng ta đều là thuyền trưởng, nên ta sẽ đưa thuyền đến cùng một đích bằng nhũng nẻo đường riêng.

Các chương truyện Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,