“Đồ ngốc, về sau nàng không bao giờ được làm chuyện như vậy nữa nghe không?” Tin ôm thật chặt nàng, thân thể càng không ngừng run rẩy, hình như còn chưa thoát khỏi sợ hãi,
“Không có chuyện gì mà, về sau ta sẽ chú ý một chút!” Nhất Thuần cảm nhận được Tin đang run rẩy, đành hết sức an ủi. Nhưng thật ra nàng rất cảm động, ở chỗ này ít nhất còn có người đối với nàng là thật lòng.
“Đúng vậy a, về sau sẽ chú ý hơn.” Hoàng đế cùng Nhất Hàng hai người không biết từ lúc nào xuất hiện làm kỳ đà cản mũi, hắn chỉ sợ Tin ngăn cản kế hoạch, vội vàng tiến lên bảo đảm.
“Còn muốn có về sau?” Tin nghe hoàng đế nói, đôi mắt lập tức vì tức giận mà đỏ lên, cực kỳ giống loài sói trong đêm tối.
“Cái đó. . . Dù sao cũng không bị thương gì mà.” Hoàng đế cà lăm giải thích, hắn đã tạo nghiệt gì mà hai tên tiểu tử bên cạnh hắn lại có thể đều vì nữ nhân mà liều mạng như vậy chứ?
Nhất Hàng luôn rất trầm tĩnh, chỉ là đôi lúc phải làm một nhân vật diễn chung với hai người bọn họ.
“Aizz! Lại khai chiến!” Nhất Thuần thở dài, bình thường 2 người bọn họ còn giống người một chút, chứ vào những lúc như thế này, bọn cứ như biến thành lang sói mà cắn xe nhau, nàng muốn tách ca ca yêu quý của mình ra khỏi chỗ nguy hiểm này: “Nhất Hàng ca ca, chúng ta trở về phòng đi!”
“Ừ!” Nhất Hàng từ nội tâm khẽ mỉm cười, theo thói quen dắt tay của nàng hướng phòng khách đi vào trong.
“Lần này rút kinh nghiệm, lần sau khẳng định dễ dàng hơn…không thể nửa đường mà bỏ phí được.” Vừa nghe liền biết đó là thanh âm của hoàng đế, hắn quan điểm là tuyệt đối phải để Nhất Thuần làm xong chuyện này.
“Ta nói rồi không có lần sau rồi !” Tin rống giận phản bác, chỉ kém rút kiếm nữa thôi.
“Ta tuyệt đối bảo đảm an toàn của nàng!” Hoàng đế liên tục cường thế .
“Không thể nào. . .” Tin tuyệt không đầu hàng mà chống cự.
“. . .”
“. . .”
Bọn họ dắt tay nhau đi vào bên trong phòng khách nghỉ ngơi, âm thanh ồn ào cũng càng ngày càng xa.
Ai có thể trách được họ chứ? Chỉ cần có Nhất Thuần ở đâu thì ở đó không thể nào yên tĩnh được chút xíu nào, vị tiểu thư này cá tính quá mạnh mẽ, luôn có thể làm người bên cạnh phải điêu đứng vì nàng.
Khi hai người nam nhân kia đã cãi vả tới mức mệt đến thở không ta hơi thì tạm ngưng chiến. Lúc đó đã là hoàng hôn, phía chân trời xa xa đem cả vùng đất hoà vào một tầng đỏ rực.
Sau bữa ăn tối, đưa đi hoàng đế, Nhất Thuần lê thân thể mệt mỏi leo lên giường, tứ chi đã hoàn toàn kiệt sức.
“Thuần nhi nàng cứ nằm như vậy có phải là đang mời gọi ta hay không?” Giọng Tin đột nhiên vang lên trong phòng, hai tay hắn khoanh trước ngực, bộ dáng thưởng thức dáng vẻ của người đang nằm trên giường.
Nhất Thuần cũng không vì lời của hắn mà động đậy thân thể lấy một cái, chỉ là ném cho hắn một cái nhìn giết người đầy khinh thường. Nàng đã hình thành thói quen hắn không có lúc nào không quấn lấy nàng, thói quen hắn không bao giờ nghiêm giọng với nàng, bởi vì biết là an toàn, cho nên đối với hắn, nàng rất yên tâm.
“Nàng có thể hay không e dè một chút, ta dù sao cũng đường đường là nam tử hán nha!” Thấy nàng thật lâu không lên tiếng, một cỗ tức giận vô cớ chạy loạn khắp cơ thể Tin, nàng rốt cuộc có từng coi hắn là nam nhân hay không?
“Hẹp hòi!” Nhất Thuần nhẹ giọng khạc ra hai chữ, đem thân thể mệt mỏi dựa vào trong thành giường một chút