“Những cô gái bị ngươi bắt cóc kia…ngươi đã làm gì bọn họ?” Nếu tất cả hắn đều đã biết rõ, vậy thì cứ dứt khoát đem nghi vấn lớn nhất ném cho hắn, dĩ nhiên nếu hắn không trả lời thì nàng cũng cũng đành bó tay thôi.
“Sai! trước hết ta không hề cưỡng bách họ, là các nàng là tự nguyện đem linh hồn dâng hiến cho ta.” Hudson mặt vô tội giải thích, đối với thái độ của Nhất Thuần vô cùng bất mãn.
“Trời ơi!” Đám người thật thà chất phác ở đây làm sao có thể cưỡng lại được cám dỗ của hắn chứ? Bây giờ Nhất Thuần rất muốn xác định một chuyện, nàng nhẹ nhàng giơ ngón tay nhỏ nhắn lên, trượt vào trong môi của hắn, ngay lúc đó, tay của nàng liền rụt về y như bị điện giựt.
“Sợ sao?” Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cảm thụ thân thể nàng khẽ run, mặt cô đơn hỏi.
Lời quan tâm của hắn làm cho nàng có cảm giác chuyện mới vừa xảy ra chỉ là ảo giác, nhưng nàng lại chân thật chạm tới cái răng nanh bén nhọn kia: “Ngươi rốt cuộc là gì?”
“Nàng không phải mới vừa tìm được đáp án sao?” Hắn như cũ ôm nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ.
“Đó không phải là chân tướng, chẳng lẽ Ma cà rồng cũng thèm khát linh hồn con người sao?” Nhất Thuần đột nhiên đẩy hắn ra, nhìn thẳng vào đôi mắt màu lam đầy cô tịch kia.
“Bé con của ta, đã đến nơi ở của nàng rồi.” Hắn sâu kín mở miệng nhắc nhở, thanh âm dịu dàng thấm vào tim phổi.
Hắn và nàng cùng nhau xuống xe ngựa, nhưng Nhất Thuần cũng không vì vậy mà có ý từ bỏ: “Vấn đề của ta ngươi vẫn chưa trả lời, Hudson Pérez tiên sinh thân ái của ta!.”
“Nhà Pérez luôn hoan nghênh nàng đến bất cứ lúc nào!” Hắn lần nữa coi thường vấn đề của nàng, nói xong liền cáo biệt, chuẩn bị lên xe ngựa.
“Chẳng lẽ ngươi không sợ ta mật báo hay sao?” Nhìn thấy hắn sắp rời đi, Nhất Thuần lớn tiếng hỏi.
“Tùy ý nàng!” Hắn dừng bước, nhưng không quay đầu lại, sau khi nói xong liền lên xe ngựa.
Xe ngựa dần dần biến mất hẳn ở dưới ánh tà dương, trên đường lại hồi phục yên tĩnh thường ngày, chỉ để lại một chút vết bánh xe còn mới!
Nàng ngửa mặt lên trời thở dài, thế giới này thật là thần kỳ, bên cạnh loài người có quá nhiều sự việc mà ta không thể nào biết hết được, Phật giáo dạy rằng vạn vật trên thế gian này đều có linh hồn, khi chúng ta bước qua mỗi một tấc đất, ngắm nhìn mỗi đám mây trắng trôi qua trên trời, cũng đều hữu tình; những thứ đó không chỉ có thể cảm nhận được thái độ của chúng ta mà còn có thể cảm nhận được suy nghĩ của chúng ta.
Hudson, ngươi rốt cuộc là cái gì trong thế giới này? Tại sao lại có khả năng cảm nhận mạnh mẽ như vậy?
Nhất Thuần mang theo một bụng đầy nghi hoặc, thở dài bước vào cửa vương phủ, người còn chưa đứng vững, liền bị ôm vào trong một vòng tay mạnh mẽ, bên tai vang lên chính là tiếng Tin vương gia sốt ruột, lòng hắn như bị thiêu đốt nói: “Nàng đã đi đâu? làm ta sợ muốn chết!”
“Thật xin lỗi hại ngươi lo lắng!.” nàng vốn muốn mở miệng hét to bảo hắn dừng lại nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Tin, nàng liền giọng thấp nói xin lỗi.
“Tại sao lại muốn thoát khỏi tầm mắt của ta?” Nghe được nàng nói xin lỗi, Tin bất mãn chỉ trích.
“Bởi vì lúc ấy ta mệt chết đi, thấy một nhà quán trà liền đi vào trong nghỉ ngơi một chút , không ngờ tới mới ngồi xuống liền xảy ra chuyện này, nhưng mà ta vẫn cho là các ngươi đang ở cách đó không xa bảo vệ ta chứ?” Xem ra bọn họ thật mất dấu mình, cũng đúng thôi, công phu cao siêu cỡ nào cũngt thì cũng chỉ là con người. Nhất Thuần nói dối hắn, chính nàng cũng không hiểu tại sao lại muốn thay Hudson Pérez giấu giếm.