May mà trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Tin nhếch nhác đứng dậy từ dưới đất, nhìn nàng bằng một ánh mắt ngây ngốc : “Nàng tính hủy diệt hạnh phúc nửa đời sau của mình hay sao?”
Nhất Thuần gãi gãi đầu, hạnh phúc nửa đời sau của nàng với hắn hình như không có liên quan nhau.
“Ta muốn lên giường ngủ, không cho phép nàng đá lung tung.” Tin rất gian nan đi lên giường, ở trước mặt nàng hắn sẽ không tự xưng là bổn vương, cũng muốn để cho nàng ở trước mặt hắn có dáng vẻ tự nhiên hiền hoà.
“Được rồi!” Nhất Thuần bĩu môi, có chút thỏa hiệp.
Nhất Thuần đang ngủ đem chăn toàn bộ cuốn hết nhưng mà lại hồn nhiên không biết, Tin vẫn không ngủ, cẩn thận kéo lại áo ngủ bằng gấm, nhìn nàng dáng ngủ mê người nhưng chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, cảm thụ thân thể giống như đứa bé mềm mại không xương, cố gắng nhịn xuống dục hoả căng thẳng giữa hai chân.
Hắn là một nam tử hán khỏe mạnh trưởng thành vả lại cũng có nhu cầu bình thường, nhưng hắn không muốn làm cho nàng thất vọng, đành phải cố gắng phát huy trở thành siêu nhân kìm chế.
“Thuần nhi, ta thật sự rất yêu nàng!” Hắn cúi xuống đặt môi ở bên tai nàng nhẹ nhàng thương yêu nói nhỏ , những lời này trong đới hắn chỉ nói với một mình nàng..
Mấy tháng sau…
Hai người đã không còn “tương kính như băng” (1) nữa, có lẽ bắt đầu từ buổi tối hôm đó, chỉ cần nơi nào có Nhất Thuần nhất định sẽ xuất hiện thêm một người khác, tiếng cười không dứt, cực kỳ náo nhiệt. . .
((1): tôn trọng nhưng lạnh lùng, xa cách)
Tin thâm ý hữu tình, không muôn để ai biết, chỉ lặng lẽ giữ lấy nàng. . . . . . Khô cạn bao nhiêu Thương Hải, mệt mỏi bao nhiêu Tang Điền.(2) Có thể làm cho nàng cười một tiếng, hắn đã là mãn nguyện.
((2): Thương Hải (biển xanh) Tang Điền (Nương dâu) có xuất xứ từ câu: Thương Hải biến vi Tang Điền, nghĩa là: bãi bể hoá nương dâu. Ý của câu này có ý là Cảnh đời luôn luôn biến đổi, không có gì gọi là bền vững vĩnh viễn.)
Mùa xuân tới, đây mùa xuân đầu tiên Nhất Thuần ở Vũ quốc , bên ngoài đình viện, phồn hoa rực rỡ, cành liễu nhẹ rũ ngoài viện tung bay. Trên hành lang có mái che, một nam tử tay cầm sách, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn một chút nữ nhân tràn ngập ý xuân đang gối đầu lên chân hắn ngủ, trên mặt hắn là nụ cười thỏa mãn.
“Bệ hạ?” Trong đình viện đột nhiên xuất hiện hai người, nam tử thật khó khăn kêu lên, đứng dậy hành lễ sợ làm cô gái đang ngủ say thức tỉnh.
“Thôi.” Hoàng đế nín cười, khoát khoát tay ý bảo hắn không cần .
Cô gái ngủ không say, chân mày khẽ nhăn, mơ màng ngẩng đầu lên xem một chút, đang chuẩn bị tiếp tục làm nàng xuân thu đại mộng, đột nhiên mắt ra sức nháy mắt mấy cái, dùng sức vung ngón tay nhỏ nhắn ở trên ánh mắt dụi dụi.
“Nhất Hàng ca ca!” Nhất Hàng vui vẻ chạy về phía hắn, bởi vì nàng ngủ hơi lâu, hai chân tê cứng cho nên trực tiếp tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Hai nam tử lo lắng đồng thời hướng nàng chạy tới, đỡ dậy nàng.
“Các ngươi cố ý phải không?” Nhất Thuần căm tức nhìn hai người.
Hai người làm ra vẻ mặt khủng hoảng phối hợp đặt nàng xuống, hơn nữa dáng vẻ rất uất ức nhỏ giọng giải thích: “Không phải vậy.”
“Không phải mới là lạ, các ngươi không phải đều là Võ Lâm Cao Thủ sao? Tại sao trước khi ta ngã không ai giúp đỡ lấy ta chứ? Xem ra các ngươi là cố ý nhìn ta làm trò cười!” Đường đường là người thế kỷ hai mươi mốt, Thiên Nhất Thuần cũng không thèm giữ hình tượng thục nữ mà nổi đóa.
Hai nam tử len lén núp ở sau lưng hoàng đế , hàm răng run lẩy bẩy.
Hoàng đế cố nén cười, gương mặt cũng thay đổi vặn vẹo, nín cười tới chảy nước mắt
Một bên bọn nha hoàn còn lại là thấy nhưng không thể trách rồi, chỉ là thấy vẻ mặt của hoàng đế, họ cười cũng không dám cười, mới biết được nhịn cười cũng là một loại khổ cực nha!
Rốt cuộc có người không sợ chết nhịn không được: “Hàaa…! Hàaa…! Hàaa…!” Dĩ nhiên không cần nghĩ cũng biết là ai.