“Nhưng mà. . . . Nương nương?” Mộng Phàm còn ở đó đắn đó thì Nhất Thuần đã sớm đi xa, nàng vừa mừng vừa lo đuổi theo chủ tử.
Từ xa đã có thể nhìn thấy rõ ở bên ngoài điện Thấm Tâm từng dãy vệ binh xếp thành những hàng dài, tiếng nhạc hoà trong tiếng gió vang vọng khắp mọi nơi. Nhất Thuần chậm rãi bước đi, càng đi càng gần, tiếng ồn ào từ trong điện cũng ngày càng rõ ràng.
“Nương nương!” Thị vệ có vẻ khó xử, mặt mày ngượng nghịu.
Thấy vẻ mặt của hai tên thị vệ, Nhất Thuần liền hiểu thì ra bệ hạ không muốn nàng tới đây, bây giờ thì chẳng khác nào là khách không mời mà tới, nàng nhẹ nhàng nói: “Nếu xảy ra chuyện ta sẽ thay các ngươi gánh hết, yên tâm đi!”
“Nô tài không dám!” Thị vệ lập tức quỳ xuống.
Nhất Thuần không thèm để ý tới, ưu nhã ngẩng cao đầu bước lên trên thảm đỏ, xinh đẹp giống như như một con Khổng Tước kiêu sa. Nhìn thấy nàng, ai cũng thất thần hoặc kêu lên một tiếng, kinh ngạc nhìn mỹ nhân xinh đẹp mà thần bí. Nhất Thuần không hề hành lễ với bất cứ ai, trong mắt nàng chỉ có Long Tiêu cao cao tại thương kia thôi, cũng giống như lần lâm triều ngày trước, nàng đi tới đứng ở bên trái chàng, đối với chàng khẽ mỉm cười nhu hoà, nét cười rơi trên khuôn mặt có phần bất mãn kia.
“Lại đây!” Long Tiêu đưa ra bàn tay kéo nàng đến bên cạnh ngồi xuống. Nàng thuận theo, không ngờ lại làm cho chàng nở ra nụ cười ngọt ngào.
Ngồi phía dưới là ánh mắt ghen tị của các phi tần khác, dường như bọn họ đang nhìn xuyên qua Nhất Thuần. Mặt Linh phi thì tái xanh, cái vị trí kia cho tới bây giờ chưa hề có nữ nhân có thể ngồi lên, nhưng Nhất Thuần lại có thể, làm sao Linh Phi nàng không căm tức?
Tả Thừa Tướng nhìn thấy nhưng không dám lên tiếng, những sứ giả của các nước khác cũng không hề kiêng dè mà chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Nhất Thuần, cả Thấm Tâm Điện bây giờ chỉ có tiếng nhạc vang lên.. .
Long Tiêu cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía tập trung lại trên người Nhất Thuần thì khó chịu nheo lại mắt phượng lên tiếng: “Các vị sứ giả có nghi vấn gì sao?”
“Không dám! Không dám!” Mọi người hoàn hồn, lập tức thu lại tầm mắt, cúi đầu nói, không một ai dám tiếp tục dùng ánh nhìn khiếm nhã kia nhìn Nhất Thuần
“Bệ hạ, đây là một loại trái cây mà nước thần mới trồng được, xin mời ngài thưởng thức!” Một vị sứ giả khoảng năm mươi tuổi đứng lên, đôi tay bưng một khay trái cây, cung kính trình lên.
Tôn công công nhận lấy khay được lót vải gấm lấp lánh dâng lên, mắt Nhất Thuần thiếu chút nữa là lọt ra ngoài, trên đó thì ra là vài quả dứa!
Toàn bộ mọi người ở trên đại điện đều nhìn chằm chằm vào mấy trái dứa này, rồi sau đó bàn luận xôn xao, âm thanh trên Thấm Tâm điện bây giờ cứ như có hàng ngàn con ruồi đang bay loạn xạ trên đỉnh đầu.
Nhất Thuần lập tức nhìn thấu ý đồ gây khó khăn cho Long Tiêu của tên sứ giả, thấy biểu hiện của mọi người thì căn bản họ chưa từng thấy qua trái dứa, hắn ta lại trình lên một trái dưa còn y nguyên, chưa hề gọt bỏ các mắt dứa, còn cao giọng: “mời bệ hạ thưởng thức!”
“Quả thật rất mới mẻ!” Tôn công công đem khay dâng lên trước mặt Long Tiêu, nói một câu hời hợt.
“Như vậy xin mời bệ hạ nếm thử một chút!” Tên sứ giả bày ra bộ dạng rất cung kính.
Nhất Thuần ngẩng đầu nhìn sắc mặt âm trầm của Long Tiêu, dùng sức nhéo bàn tay to một cái, Long Tiêu cũng không có ý hỏi nàng muốn làm cái gì.
“Tôn công công làm phiền ngươi đem đến cho ta một thanh tiểu dao.” Nhất Thuần nhẹ giọng nói với Tôn đại tổng quản vẫn còn đang bưng khay dứa. Lúc đó, Tôn đại tổng quản mới thở phào nhẹ nhõm, đem khay dứa đặt lên bàn, sai người đem đến một con dao nhỏ, cung kính dâng lên cho Nhất Thuần.
Nhất Thuần nhận lấy con dao, cầm lên một trái dứa, từ từ gọt vỏ, thái độ nghiêm túc của nàng một lần nữa hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người. Trái dứa được gọt sạch sẽ, tạo hình tinh tế, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
“Lấy chút nước sạch, đem chút muối bỏ vào trong đó!” Nhất Thuần không nhanh không chậm ra lệnh.
Một dĩa dứa ngon miện hiện ra ở trước mặt Long Tiêu, nàng nhấc đôi đũa gắp một miếng, há miệng nhỏ cắn xuống một nửa, đem một nửa kia đút vào miệng Long Tiêu, nàng không nghĩ tới hành động đó trước mặt mọi người lại trở nên thập phần ái muội, chỉ vì lý do an toàn nên nàng cần phải hy sinh hạ mình.
“Rất ngon! Món quà từ Văn quốc, trẫm rất hài lòng nhận lấy!” Long Tiêu cũng không bình phẩm nhiều, chỉ phất tay một cái, Tôn đại tổng quản đem phần còn dư lại phân phát xuống dưới.
Người đàn ông này chính là sứ giả của Văn quốc, hắn kinh nhạc nhìn Nhất Thuần, nàng rõ ràng hiểu biết nhiều hơn hắn, ngay cả chuyện dứa phải ngâm vào nước muối hắn cũng không biết. Phía sau có người kéo kéo góc áo của hắn, làm hắn hoàn hồn, bất đắc dĩ phải ngồi xuống chỗ của mình.
Sứ giả Văn quốc liền rơi vào trầm tư, vị nữ tử này là ai? làm sao nàng ta biết phương pháp gọt dứa? Ở Trung Nguyên cũng không có dứa, Văn quốc cũng tốn không ít công sức mới mua được giống về trồng. Nàng ta vừa nhìn lại có thể nhận ra? Hắn cảm giác được, nàng ta không hề đơn giản như trong suy nghĩ của hắn. Từ trong cơ thể nàng lộ ra khí chất cao quý và thần bí, làm cho người khác không tài nào đoán được. Nhìn thấy ân sủng của hoàng đế dành cho nàng đủ để người khác phải thôi vọng tưởng.
Đại điện lại khôi phục lại hoà khí như trước.