Cố ôm chặt mình lại, nàng hiện tại không có ai bên cạnh trông nom cũng không có bất kì người nào khác, vùi lấp chính mình vào trong vực sâu.
Trong đầu chợt lại xuất hiện một khuôn mặt, đó là khuôn mặt của Tín, người luôn làm cho nàng tức giận, Nhất thuần chợt cười ra tiếng, giống như một hài tử đang ngủ mơ.
Nữ nhân kia cũng đã sinh rồi, hiện tại đến cả Tín cũng không phải là người của mình. Nghe nói tất cả hoàng đế đều là mẹ góa con coi, người thân yêu nhất của hoàng đế cũng rất ít, mà nàng bây giờ đem so sánh chắc cũng giống một hoàng đế rồi, trong lòng cười Khổ.
“thiên tỷ tỷ, chúng ta xem nhạc cụ này một chút đi!” Bộ dáng bây giờ của Nhất Thuần khiến tiểu Lâm công chúa không khỏi hoảng hốt, nàng trước kia rất tự tin , là một Nhất Thuần kiêu ngạo, mà bây giờ bóng dáng cô đơn trước mặt này làm nàng thấy sợ.
“thật ngại, xém chút quên muội rồi ?” Giống như bộ dạng đang tiếp khách, từ từ rời đi khỏi cái giường lớn, thong dong mà ưu nhã đi tới trước đàn dương cầm ngồi xuống.
Bây giờ Nhất Thuần khôi phục lại dáng vẻ tự tin trước đây, trong ánh mắt thật nhiều u buồn, giống như những việc vừa thấy điều là giả, biết được tiểu Lâm công chúa đang nhìn, cái dạng tự tin đó của Thiên Nhất Thuần không khỏi làm cho người khác đau lòng.
“Cái này gọi Piano, đè mấy cái phím đen này xuống sẽ phát ra những âm thanh rất hay .” Ngón tay thon dài thuần thục đè nén xuống, một khúc nhạc Lương Chúc mang theo đó là câu truyện thần thoại về tình yêu truyền ra bên trong phòng, hướng chỗ xa hơn bay tới.
“thật là một bài hát thê lương!” Tiểu Lâm công chúa nhắm hai mắt lại, nước mắt cứng đầu cứng cổ rớt xuống.
“Không, phải bài hát rất đẹp, bên trong nó hàm chứa một câu chuyện thần thoại.” Nhất Thuần cũng nhắm hai mắt lại, nhưng không có rơi lệ mà là nhàn nhạt cười. Xinh đẹp làm người ta không khỏi hướng tới tình yêu trong thần thoại.
“Bài hát thê lương đẹp đẽ, Thiên tỷ tỷ có thể nói một chút về câu chuyện đó được không?” Tiểu công Lâm chúa như cũ nhắm hai mắt lại đặt câu hỏi.
“Thần thoại chính chuyện không có thật, chỉ là mọi người từ lấy những chuyện trong cuộc sống mà tưởng tượng ra, còn chưa được nghe qua !” nhất thuần không muốn nói, có lẽ là bởi vì ghen tỵ mình không thể nào giống như tình yêu của Lương Chúc.
“Thiên tỷ tỷ?” Tiểu Lâm công chúa có chút bi thương nhìn Nhất Thuần bi thương.
“Ngày mai là ngày sinh của Thái hậu rồi, muội tặng lễ vật gì vậy?” Nhất Thuần chuyển đề tài, chuyện đã xảy ra nàng không cách nào thay đổi được, chỉ có thể đi tiếp tục đi theo con đường trong cung này.
“Thiên tỷ tỷ? Có phải là đã chuẩn bị quà xong nên muốn dặn dò muội!” Tiểu Lâm công chúa dĩ nhiên hi vọng Nhất Thuần có thể vui vẻ , thuận theo đề tài này tiếp lời.
Nhẹ nhõm vui vẻ nói chuyện phiếm cho đến rất khuya, hai người đi khỏi Thanh Hà uyển, Nhất Thuần hẹn tiểu Lâm công chúa ở trong cung , nàng sợ buổi tối phải đối mặt với Long Tiêu, sợ hắn sẽ lạnh lùng làm nàng đau lòng, càng sợ hắn tỏ ra vô tình.
Nhất Thuần thừa nhận mình là đà điểu nhưng nàng thật sự sợ bị thương, sợ Long Tiêu đối với chuyện của Mộng Phàm không để ý tới, nàng đã bỏ lỡ quá nhiều, giống như từ trước đến nay mất đi cả thế giới, hiện tại cũng chỉ còn lại cái tình yêu không trọn vẹn này, cho dù là lừa gạt cũng tốt, lúc này tâm tình không ngừng đung đưa, người trong cung nhìn tới hoàn toàn không để ý vết thương nhỏ, đối với bản nhân nàng mà nói sẽ trở nên thật sâu, có lẽ càng yêu sâu đậm sẽ càng dễ dàng bị thương tổn.
Nhất Thuần là một nữ nhân hiện đại, tại sao có thể có loại ý nghĩ này? Bất kể dù có thích thế nào chắc chắn trăm phần trăm không phải người kia . Tuy là vậy, Nhất còn hi vọng có thể độc chiếm hắn, cố tình ở trong cái hậu cung cổ đại này , khát vọng ba ngày nha! Nàng làm sao có thể dứt bỏ, thuận theo tự nhiên vậy!