“Mộng phàm, thảm hà không thích hợp với muội, muội nên giống như đầu mùa hè, non nớt , lúc nào cũng nhiệt tình, tràn ngập ánh sáng .” Nhất Thuần nói nhỏ, càng giống như là đang giải thích cho chính mình.
“Chủ tử, hoa tàn thì mới có hoa nở, không có thảm hà người đời như thế nào biết được lúc hoa nở mỹ lệ như thế nào.” Mộng phàm ánh mắt ưu sầu lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt hồ.
“Hoa nở hoa tàn vốn là quy luật tự nhiên, ai! Trở về đi thôi?” Nhất Thuần nói xong xoay người, nàng không hy vọng nhìn thấy cặp mắt ưu sầu của Mộng Phàm, nàng nên vĩnh viễn giống như tiểu thiên sứ không biết mệt mỏi đi theo bên cạnh mình hỏi lung tung này kia, tràn đầy nhiệt tình, ở trong cung, chỉ khi chưa trưởng thành mới có thể vui vẻ một chút.
“Chủ tử, nán lại một chút được không?” Mộng Phàm vẫn như cũ nhìn mặt hồ. Nhất Thuần xoay người nhìn nàng, hiện tại đứng trước nàng đã không còn là Mộng Phàm trước kia, một trận mất mác ập vào lòng.
Nhất Thuần không nói chuyện, ở trong đình ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, đôi môi hé mở.
Ở nơi này cùng với Phong Diệp Phiêu Linh Vãn Thu…. mới biết ngươi không phải là tất cả của đời ta…. bỗng nhiên quay đầu… miễn cưỡng cười … bao nhiêu chuyện cũ tan vào trong gió… nói thế nào yêu nhau cũng nhất định phải chia tay… tại sao lại để cho ta tin tưởng vào giấc mộng đó… tình duyên đã mất khó giữ lại… ta ngẩng đầu nhìn trời…. nhớ tới người đã nói mãi yêu ta…. trong lòng cất giấu bao nhiêu yêu thương cùng nỗi buồn… muốn lần nữa cầm tay của người…. người ấm áp sau khi đi lạnh lùng như gió Thu… gặp lại cũng chỉ là trong mộng….nhìn ngươi đi xa mãi.
Thanh âm ưu thương, nghe vào trong lòng càng thêm cực kỳ phiền muộn.
“Thiên tỷ tỷ, ca từ của tỷ luôn đặc biệt!” Tiểu Lâm công chúa lên tiếng, nghe thấy cũng không thoát khỏi ưu sầu.
“Là rất rõ ràng chứ?” Nhất Thuần trực tiếp thay nàng nói tiếp lời chưa nói, ở cổ đại, loại ca khúc này cũng chỉ thích hợp hát ở kỹ viện thôi.
“Ha ha, Thiên tỷ tỷ, người ta càng ngày càng thích tỷ rồi.” Tiểu Lâm công chúa cười sang sảng lên, giống như rất không để ý.
“Tham kiến công chúa!” Ngươi Dung, Mộng Phàm quỳ xuống đất thi lễ.
“Các ngươi là nô tài nhưng càng ngày càng kỳ cục rồi, xem ra phải dạy dỗ lại một chút!” Tiểu Lâm công chúa nhướng cao lông mày, đanh đá nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất.
Sắc mặt cả hai xám lại như tro tàn, ý công chúa là rất có thể hai người sẽ bị chỉnh, mọi người nhìn thấy sắc mặt nàng cũng không rất tốt, thật là tùy hứng.
“Công chúa, nếu đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, vậy ta liền gọi ngươi là muội muội.” Nhất Thuần tự nhiên bình thản nói.
“Thật là tốt!” Tiểu Lâm công chúa hiển nhiên bị cắn câu, hai mắt hưng phấn sáng lên .
“Như vậy công chúa tiểu muội thân ái?” Nhất Thuần tiến lên ôm cằm của nàng, ngọt ngào đối với nàng cười một tiếng.
“Ừ?” Tiểu Lâm công chúa ánh mắt kích động, nhẹ giọng đáp lời.
“Muội không cần vì tỷ mà làm chuyện mình không thích .” Nhất Thuần tư thái nhẹ nhàng, giống tiểu nữ nhân đáng yêu, thoáng động chút tâm tư, nàng sẽ thần phục ở dưới chân ngươi.