Đẩy cửa ra, gió lạnh ùa vào trong phòng, ngọn nến trên bàn đột nhiên nhấp nháy, trong phòng lúc sáng lúc tối.
“Có lạnh hay không?” Tần Mộ Phong lôi kéo Phi Yên vào cửa, bất giác nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của nàng.
Bạch Phi Yên khẽ lắc đầu “Ta không lạnh.”
Dạ cơ đi ở phía sau cười chua xót “Ta thực hâm mộ các ngươi.” Ánh nến lập loè chiếu vào mặt nàng, mơ hồ có thể thấy được ánh mắt thống khổ của nàng.
“Ngươi hâm mộ ta làm cái gì?” Bạch Phi Yên quay đầu lại liếc nàng một cái “Ngươi cũng có thể.” Với tài mạo của Dạ cơ, muốn tìm một nam nhân toàn tâm toàn ý yêu nàng không phải là chuyện khó. Đương nhiên, nam nhân kia không phải là Tần Mộ Phong.
Dạ cơ lập tức hiểu được ý tứ của Bạch Phi Yên, nàng thở dài, nhỏ giọng nói thầm “Đúng vậy, ta có thể.” Nếu không phải nàng quá cố chấp thì tuyệt đối có thể tìm được một nam nhân tốt.
“Thải Y, thực xin lỗi. Làm nam nhân ta rất thất bại, làm tổn thương trái tim ngươi.” Ánh mắt của Tần Mộ Phong dừng trên người Phi Yên, trong đáy mắt hiện lên những tia sáng dịu dàng “Cũng làm tổn thương Phi Yên.” truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Dạ cơ cụp mắt xuống, không nhìn bọn họ, nhẹ nhàng lắc đầu “Ngươi không cần nói xin lỗi với ta. Ta biết ngươi không thương ta.” Nhìn ánh mắt yêu thương Tần Mộ Phong dành cho Phi Yên, nàng biết, trong suốt kiếp này, trong lòng hắn cũng không thể dung thêm một người đàn bà nào khác.
Ánh mắt mà hắn dành cho Phi Yên giống như trên đời này chỉ có một mình nàng. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy, thâm tình, dịu dàng, thuỷ chung. Trước Bạch Phi yên, chưa từng có nữ tử nào chiếm được trọn vẹn trái tim hắn. Nàng không chiếm được, Thải Hà cũng thế.
Tần Mộ Phong kéo Phi Yên ngồi xuống, cũng bảo Dạc ơ ngồi xuống “Nếu biết ta không thương ngươi, tại sao không lựa chọn một người tốt hơn?” Có thể nhận được sự ưu ái của nàng vừa là may mắn, cũng vừa là sự bất hạnh của hắn.
Bạch Phi Yên than nhẹ một tiếng, mang theo mấy phần bất đắc dĩ “Nếu có thể chọn, thì không cần đến cảm tình.”
trong ánh mắt Dạc ơ hiện lên một tia thoải mái, nàng ngẩng đầu lên “Các ngươi yên tâm, ta sẽ không trở lại quấy rầy các ngươi. Dạ cơ chúc hai vị bạch đầu giai lão.”
Phi Yên nhấc ấm trà lên, chậm rãi rót một chén trà lạnh “Nhanh như vậy đã muốn đi? Không uống chén trà sao?”
“Ngươi cho rằng ta còn có mặt mũi để uống trà sao?” Nàng lại quay đầu đi, không muốn đối mặt với bọn họ.
“Ta lấy trà thay rượu kính ngươi một chén.” Bạch Phi Yên nâng chén trà lên, ngửa đầu uống cạn.
Dạ cơ rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn Phi Yyên “Vì cái gì?”
“Chúng ta đều là nữ tử giang hồ, cùng uống rượu, thì chính là bằng hữu.” Nàng lại rót cho mình một chén, nâng lên “Về công, ngươi là Nam Việt Dạ cơ, ta là Thiên Diệp Bình Nam Vương phi. Về tư, chúng ta là bằng hữư.” Một bằng hữu như Dạ cơ, nàng thực sự muốn kết giao.
Tần Mộ Phong cười khổ một chút, đứng lên, đến bên bàn trà bên cửa sổ lấy một bầu rượu “Uống cái này đi.”
“Đã đủ mọi thứ.” Phi Yên bày ra ba cái chén “Chưa từng nghĩ tới ta sẽ cùng Nam Việt Dạ cơ đồng thời uống rượu.”
“Ta cũng không nghĩ tới nàng sẽ thích ta.” Tần Mộ Phong nhấc bầu rượu lên, đổ chất lỏng trong suốt trong đó ra chén “Cho dù nghĩ tới, rồi cũng sẽ quên, ta là một nam nhân vô tình.”
“Là ta tự mình đa tình thôi.” Dạ cơ cười khổ, cầm chén rượu lên “Vương gia, Phi Yên, chén rượu này là ta xin lỗi các ngươi.”
“Thải Y, người cần xin lỗi chính là ta.” tần Mộ Phong cũng cầm một chén rượu lên “Chén rượu này là ta chuộc lỗi với ngươi.”
“Một bầu rượu có phải là không đủ hay không.” Phi Yên cũng nâng chén.
Khoé miệng Dạ cơ hiện lên một tia cười khổ “Uống hết chén rượu này, chúng ta không ai nợ ai.” Nàng mạnh mẽ ngửa đầu lên, đem chén rượu uống cạn.
“Có rảnh thì đến Thiên Diệp tìm chúng ta, nhưng là…” Phi Yên cười khổ “Nếu là Nam Hận Thiên phái ngươi tới thì ngươi có thể không cần đến, có đến cũng đừng tìm chúng ta, dù sao chúng ta cũng là đối thủ. Ngươi rốt cuộc là Thải Y hay là Dạ cơ, chuyện này phải phân định rõ ràng.”
Dạ cơ cũng cười khổ “Thải Y chúc hai vị bạch đầu giai lao, con cháu đầy đàn.”
“Nhất định sẽ như thế.” Tần Mộ Phong nắm lấy bàn tay Phi Yên, long trọng cam kết.
“Ta…” Nàng cúi đầu, đột nhiên trầm mặc “Ta…”
“Muốn nói cái gì?”
Dạ cơ hít một hơi thật sâu, đôi mắt nìn thẳng vào Tần Mộ Phong “Tỷ tỷ là do ta giết.”
“Là ngươi?” Tần Mộ Phong và Phi Yên cùng cảm thấy nao nao.
Dạ cơ mặt không đổi sắc gật đầu “Lúc đầu, tỷ muội chúng ta phụng lệnh đến bên người Vương gia làm gián điệp, không nghĩ đến ta kịch giả tình thực. Mà tỷ tỷ, lại toàn tâm toàn ý vì điện hạ làm việc. Cho đến một ngày kia, tỷ tỷ phụng mệnh giết chết Vương gia. Ta…ta giết nàng, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người Bạch cô nương.” Có lẽ là do ý trời, nàng tự nhiên tìm được một cơ hội thích hợp, Bạch Phi Yên tự nhiên trở thành kẻ chết thay.
Khoé miệng Bạch Phi Yên nhếch lên, đột nhiên cười rộ “Buồn cười a…hoá ra chân tướng của chuyện này lại là như vậy, ha ha.” Nàng cúi đầu, nụ cười dần dần trở nên lạnh lùng, thậm chí có chút bất đắc dĩ.
Tần Mộ Phong cúi đầu, thấp giọng “Cư nhiên là như thế này.” Về cái chết của Thải Hà, Tần Mộ Phong chưa bao giờ nghĩ đến đáp án sẽ là như vậy.
Nàng nhìn Phi Yên, lại liếc mắt nhìn Tần Mộ Phong một cái “Thải Y cáo từ, Vương gia, Vương phi bảo trọng.”
“Sau này còn gặp lại.” Phi Yên xoay người, đưa lưng về phía bọn họ.
“Tuy là dư thừa nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi lời xin lỗi.” Tần Mộ Phong cười “Yêu thương ta, là sai lầm lớn nhất của ngươi.”
“Không đâu.” Dạ cơ mỉm cười, xoay người rờ đi.
Thân ảnh của nàng nhất nhanh bị bóng đêm bao phủ, không còn một chút dấu vết.
Gió lạnh thổi vào khiến ánh nến càng lay động dữ dội, hai cánh cửa phát ra những tiếng kẽo kẹt, không khí quỷ dị khiến cho người ta sợ hãi.
“Phi Yên.” Tần Mộ Phong từ phía sau ôm lấy eo nàng, tựa đầu lên vai nàng “Thực xin lỗi.”
Bạch Phi Yên thở dài một tiếng “Thiếp nhận lời xin lỗi của chàng, nhưng thiếp cũng muốn nói một câu xin lỗi.”
Tần Mộ Phong trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng “Ta vì trả thù mà lấy nàng.”
Bạch Phi Yên cũng trầm mặc một hồi “Thiếp vì tiền mà gả cho chàng, 12 vạn đánh cắp trái tim chàng, 5 vạn trộm chứng cứ chàng thông địch bán nước, tất cả đều là hoàng kim.”
A, hai người bọn họ ai cũng có tư tâm.
“Ta đã yêu ba nữ tử, ta yêu Liễu Thiến Mạch cao quý, ưu nhã, đa tài đa nghệ. Yêu Liễu Thiến thông minh giảo hoạt, xinh đẹp tuyệt vời. Yêu Phi Yến nhỏ mọn, hào sảng hào hiệp.” Tần Mộ Phong mỉm cười, thở dài một tiếng “Tần Mộ Phong ta sao lại may mắn đến thế, đồng thời có được cả ba kỳ nữ trên thế gian.” Cánh tay đặt trên lưng của nàng siết chặt, tựa hồ muốn đem nàng hoà vào trong máu thịt.
“Người mà chàng yêu là Liễu Thiến gặp lúc trước hay lúc sau?” Liễu Thiến trước chính là người đã làm bạn với nàng, Liễu Thiến sau chính là nàng. Tuy câu hỏi này không nhất định phải trả lời, nhưng là, nàng muốn biết.
Hắn vùi đầu vào cổ nàng “Ta yêu…là nữ tử đã vì ta mà nấu canh ở trong đêm tuyết rơi nhiều kia.”
Khoé miệng nàng khẽ nhếch lên hiện ra một nụ cười “Mộ Phong…ta…yêu chàng.”
“Phi Yên…tình yêu của ta.” Hắn ôm nàng càng chặt.
“Nếu ta nói với chàng…ta chắn kiếm cho chàng…là khổ nhục kế, chàng có tức giận không?” Phi Yên nắm chặt bàn tay, có chút khẩn trương.
Tần Mộ Phong sửng sốt, sau đó lại thở dài “Tất cả đều đã qua, ta không quan tâm tới quá khứ của nàng, không quan tâm thân thế của nàng, lại càng không quan tâm nàng đã làm cái gì.” Quan trọng chính là…hắn đã chiếm được Phi Yên.
Phi Yên muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi, nàng cười khẽ “Chàng rốt cuộc cũng hoàn toàn thuộc về thiếp.” Hai tay nàng nắm chặt lấy tay của hắn.
Nàng từng lo lắng, do dự, vì sự dịu dàng của Tần Vật Ly mà động lòng. Nhưng cuối cùng nàng cũng có sự lựa chọn chính xác, nàng chọn Tần Mộ Phong.
“Ta là của nàng, tất cả quá khứ đều quên đi.” Thải Hà hay Liễu gia đều đã không còn quan trọng nữa.
“Thiếp biết, khi chàng thản nhiên chấp nhận Thải Y là hung thủ, thiếp biết chàng đã buông tay.”
“Ta không muốn so đo nữa, tất cả đã không òn quan trọng.” Trong nháy mắt khi nghe được Thải Y chính là hung thủ, trong lòng hắn chỉ còn có sự cảm thông chứ không phải là oán hận. Có lẽ, hắn đã sớm buông xuôi, nhưng là, hắn kiêu ngạo không muốn thừa nhận. Ngày là hắn yêu Bạch Phi Yên, hắn đã buông xuôi.
Nàng nhẹ nhàng cảm khái “Trong trận đấu giữa các nữ nhân này, hình như là thiếp thắng.” Thằng Thải Hà, thắng Liễu Thiến, thắng Hàm Thuý, Ngọc La…Thắng tất cả những nữ nhân bên cạnh hắn.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tần Mộ Phong tự nhiên đỏ ửng “Bây giờ ta chỉ có một nữ nhân là nàng. Ta…có thể…có thể chứ?”
“Chàng muốn làm chuyện đó? Có thể a.”
“A?”
“Nhưng vết thương của thiếp còn chưa có lành….”
“Ta sẽ cẩn thận một chút, sẽ từ từ.”
Lại thêm một trận gió thổi vào, ánh nến lay động vài cái rồi tắt.
“Mộ Phong, ta sẽ cho chàng tất cả, ta sẽ.” Trước khi ánh nến vụt tắt, giọng nói nhỏ nhẹ của Bạch Phi Yên vẫn còn chưa tiêu tan.
Tối nay, sẽ không quá lạnh
Tuy Hoắc Thiên tuổi còn trẻ nhưng lại được đương kim thánh thượng trọng dụng, trong triều có quyền lực rất lớn.
Chưa từng có người dám ở phủ tướng quân làm càn, nhưng buổi sáng sớm ngày hôm nay, phủ tướng quân đã đón tiếp ba vị khách không mời mà đến.
“Uy uy, chỉ pha có mấy một chén trà mà cũng chậm như vậy, muốn lão tử chết khát hay sao? Kêu Hoắc Thiên lăn ra đây cho ta, lão tử tìm hắn” Người nói chuyện chính là một nam tử tuổi còn trẻ, trên người mặc một cái áo bào màu trắng, tuấn dật tiêu sái, ngọc thụ lâm phong.
Ngồi bên cạnh hắn là một nam tử mặc áo đen. Hắn cùng nam tử áo trắng có vài phần giống nhau, ngũ quan đẹp đến mê người, đôi mắt đen xinh đẹp kia giống như một đầm nước sâu không thấy đáy, mê hoặc lòng người. Vẻ mặt lại lãnh khốc khiến người ta sợ chết khiếp, đáy mắt đưcợ bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo. Chỉ cần liếc nhìn hắn một cái, cả người bất giác run lên. Mặt hắn không đổi sắc, ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, ánh mắt trống rỗng không biết đang nhìn về nơi nào.
Mặc một thân y phục màu lục là nữ nhân có vóc dáng nhỏ nhắn, lớn lên xinh đẹp đáng yêu. Theo lý thuyết thì diện mạo của nàng sẽ không làm cho người ta chú ý, nhưng là…dưới chân nàng có một đống mảnh sứ vỡ, mấy mảnh sứ vỡ đó chính là từ chiếc bình hoa quý giá nhất của tướng quân, chính là do hoàng thượng ban cho.
“Khụ, các ngươi tìm Hoắc Thiên có chuyện gì?” Đôi mắt của nữ tử áo lục đảo một vòng, len lén nhìn bọn họ. Không phải Y Tiểu Lục nàng nhát gan mà vì bọn họ quá đáng sợ.
Nam tử áo trắng cười hắc hắc “Tìm người.”
“A” Nàng nhỏ giọng a lên một tiếng, cúi đầu tiếp tục uống trà.
Thoạt nhìn không dễ chọc, nàng tốt nhất nên ngoan ngoãn uống trà.
“Mỹ nhân a, nàng là ai? Tới đây làm gì? Nam tử áo trắng đi từ từ đi đến bên cạnh Y Tiểu Lục, dùng ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm vào nàng.
“Ta…tìm bằng hữu.” Y Tiểu Lục kéo váy, ngồi xuống một cái ghế khác, tránh xa nam tử áo trắng.
Nam tử áo trắng nhảy đến trước mặt Y Tiểu Lục, cười gian “Tiểu cô nương, nàng đừng sợ, ta là người tốt.” Hắn ưỡn người, vỗ ngực cười cười “Ta sẽ bảo vệ nàng.”
“Hắc…” Y Tiểu Lục cười khan, nhỏ giọng nói thầm “Không phải người xấu, là sắc lang.”
“Oa, lần đầu tiên gặp mặt đã hiểu rõ ta vậy sao?” Hắn nháy mắt mấy cái “Ta thật sự là sắc lang a.”
“A” Hắn nghe được, tại sao không tức giận? Quái nhân. “Hắc..” Nàng chỉ có thể cười gượng.
“Đừng sợ, ta sẽ không làm nàng tổn thương.” Nam tử áo trắng thuận thế ngồi bên cạnh Y Tiểu Lục. “Nàng thật là đẹp.” Bàn tay của hắn lần lần theo cái ghế.
“Ta không sợ.” Y Tiểu Lục lẩm bẩm.