Ngày 16 mỗi tháng là ngày Phi Yến tiếp nhận sinh ý. Nàng thâu tài, thâu vật cũng thâu mệnh. Chỉ cần đối phương ra giá, nàng cái gì cũng có thể trộm về. Ba mươi khỏa Nam hải dạ minh châu, nàng sẽ lấy về cho dù đó có là đầu của môn chủ Sát Thủ môn. Ba ngàn lượng hoàng kim nàng đã từng trộm lấy cánh tay trái của tuần phủ Linh châu. Phi Yến chẳng những là phi tặc mà còn là sát thủ, nàng là thiên hạ đệ nhất phi tặc thì cũng là đệ nhất sát thủ. Chỉ cần là nàng tiếp nhận nhiệm vụ thì cho tới bây giờ cũng chưa từng thất bại. Người mời nàng thâu vật rất nhiều mà người mời nàng thâu mệnh cũng không ít. Phi Yến ra tay không hề tầm thường, giá ít nhất cũng là ba ngàn lượng hoàng kim nhưng người mời nàng ra tay vẫn vô số.
Phía sau Túy Yên lâu có một tòa nhà lớn trống trải, hàng năm đều không có người ở. Ngày 16, tòa Yêu Nguyệt lâu ở phía tây sẽ thắp lên một ngọn đèn. Đèn sáng, chính là chứng tỏ Phi Yến sẵn sàng tiếp nhận nhiệm vụ. Mười sáu ngày đó bất luận là kẻ nào cũng có thể tùy ý tiến vào Yêu Nguyệt lâu. Cố chủ đem tư liệu của bản thân, vật muốn thâu và giá cả đem cất vào trong một phong thư, cùng với ba ngàn lượng hoàng kim đồng thời đặt trên thư án ở lầu một. Lúc hoàn thành nhiệm vụ Phi Yến sẽ tự mình liên lạc với cố chủ. Nếu Phi Yến không muốn tiếp nhận nhiệm vụ thì nội trong ba ngày sẽ hoàn lại tiền.
Lầu ba là cấm địa, rất ít người có thể đi tới.
Mười sáu mỗi tháng, Phi Yến sẽ ở lầu ba của Yên Nguyệt lâu cùng một vài cố chủ đàm phán. Về phần bọn họ nói cái gì, không ai biết cả. Có người nói nếu ra giá hơn năm vạn lượng hoàng kim thì có thể lên lầu ba cùng Phi Yến đàm phán, nói tự nhiên là chi tiết về nhiệm vụ. Cũng có người nói, những người lên lầu ba của Yên Nguyệt lâu đều đã biến thành xương trắng. Thật hay giả, không ai biết. Lầu ba của Yêu Nguyệt lâu rốt cuộc là cái dạng gì cũng không có người biết được.
Nửa năm, đèn của Yêu Nguyệt lâu rốt cuộc cũng lại được thắp sáng.
Kỳ thực lầu ba của Yêu Nguyệt lâu cũng không có gì quái dị. Màn che, cái ghế, giường, trà, lò hương, phong linh (chuông gió), ánh nến, tất cả đều rất bình thường.
Chung quanh nóc nhà chính là một viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, ánh lửa của cây nến đặt trên ghế không ngừng lay động, phong linh treo trên cửa sổ không ngừng đung đưa, chuông reo không ngừng.
Sau bức mành bằng ngọc trai, ba bóng người như ẩn như hiện.
Yêu Nguyệt lâu tĩnh lặng, một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến trong sự yên ắng lạ thường.
Một cái bóng mảnh khảnh chậm rãi đi đến trước cái ghế và ngồi xuống. Nàng hô hấp nặng nề, thân thể run nhè nhẹ.
Thiên Mạch liếc mắt ra hiệu cho hồng ngạc “Tắt đèn”. Hồng Ngạc lập tức đi ra cửa sổ thổi tắt ngọn đèn.
“Mời ta thâu vật gì?” Thiên Mạch sau rèm lên tiếng, thanh âm trầm thấp mang theo sự lạnh lùng.
“Là…” Đối phương hít một hơi thật sâu, run rẩy mở miệng “Ta xuất năm nghìn lượng hoàng kim.”
“Trộm cái gì?” Thiên Mạch lãnh đạm hỏi.
“Nhân mạng”
“Mạng của kẻ nào?” Thiên Mạch mở tách trà, hướng thơm bay ra bốn phía.
Liễu Phinh Đình nghiến răng nghiến lợi “Liễu Thiên Mạch.” Tiện nhân này đã khiến cho nàng mất hết thể diện, mối hận này không thể không trả.
Tách trà trong tay Thiên Mạch để lại vị trí cũ, nàng hơi ngẩng đầu, lãnh khốc đến đáng sợ. “Ngươi làm sao biết ta tối nay ở nơi này tiếp nhận nhiệm vụ?”
“Ngươi…ta…ta mời Thiên Cơ các giết Liễu Thiên Mạch, bọn họ bảo ta đến nơi này tìm ngươi.” Nghe nói Phi Yến là người của Thiên Cơ các. Có người nói Phi Yến là thiên hạ đệ nhất sát thủ, không có nhiệm vụ nào không thể hoàn thành. Cho nên nàng mới tìm đến Thiên Cơ các, hy vọng có thể mời Phi Yến ra tay.
“Liễu Thiên Mạch đáng giá 5 ngàn lượng sao?” Thiên Mạch sau tấm màn cười lạnh.
Liễu Phinh Đình bị tiếng cười lạnh của nàng làm cho hoảng sợ “Nàng…nàng làm cho ta xấu hổ trước mọi người, cướp lấy Hoắc Thiên.”
Chỉ vì cãi vã mà Liễu Phinh Đình muốn giết tỷ tỷ của mình, thật là độc ác.
Thiên Mạch đặt chén trà trong tay xuống “Biết quy củ của ta chưa?”
“Biết” Liễu Phinh Đình đem một cái gói để trên ghế.
Thiên Mạch liếc mắt ra hiệu cho Hồng Ngạc “Mang lại”
Hồng Ngạc hiện che mặt từ bên cạnh đi ra ngaòi, đem gói đồ kia đặt trên bàn trước mặt Thiên Mạch.
Thiên Mạch mở gói đồ, bên trong đều là trang sức và châu báu.
Thiên Mạch tiện tay cầm một thứ lên chưoi đùa, có chút cười nói “Thật có tiền, mỗi thứ đều là bảo vật giá trị liên thành.” Nụ cười của nàng vừa lạnh lùng vừa châm chọc.
Liễu Phinh Đình nuốt một ngụm nước bọt “Đương nhiên, đây là của hồi môn mẫu thân cho ta, tuyệt đối đáng giá ba ngàn lượng.”
Thiên Mạch gói lại trang sức, đưa cho Hoa Linh đứng kế bên, quay đầu nói với Liễu Phinh Đình “Tể tướng phu nhân quả nhiên ra tay rộng rãi, tể tướng thiên kim ra tay cũng rất hào phóng.”
“Nếu ngươi biết ta là ai thì ta cũng không cần nhiều lời.” Yêu Nguyệt lâu âm trầm đáng sợ, nàng khống muốn ở lại đó.
Thiên Mạch đứng dậy, xốc xốc váy vài lần “Liễu Phinh Đình, có muốn biết ta là ai không?”
“Không cần đâu” Liễu Phinh Đình nuốt một ngụm nước miếng. Nàng không ngu ngốc, thân phận của Phi Yến rất thần bí, nếu nàng nhìn thấy chân diện mục của nàng ta, sợ rằng sẽ sống không được lâu.
Thiên Mạch di chuyển, lại ngồi xuống ghế. Nàng tựa lưng trên ghế, khóe miệng hàm chứa ý cười “Ta tiếp nhận sinh ý này, ngươi đi đi.” Giết chính mình, nàng còn không có điên.
“Ta đi” Liễu Phinh Đình đứng lên, rời đi như chạy. Nơi này thực sự quá tối, nàng không muốn tiếp tục ở lại đây dù chỉ một khắc. Nếu không phải nghe nói Phi Yến không giết cố chủ thì nàng căn bản không dám tới.
“Tiểu thư, đàn bà này…” Hồng Ngạc chỉ về hướng Liễu Phinh Đình vừa rời đi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Liễu Thiên Mạch tựa lưng trên ghế, cười châm chọc “Kệ nàng.” Không giết cố chủ là quy củ của nàng, nàng sẽ không bao giờ phá vỡ quy của của mình, lại càng không giết chính mình.
Hoa Linh hung hăng nói “Tiểu thư, nàng rất quá đáng, để nô tỳ giết nàng. Tiểu thư không giết cố chủ vậy để cho nô tỳ giết.”
Thiên Mạch cười quỷ dị “Chết như vậy chẳng phải tiện nghi cho nàng sao? Chẳng phải uổng phí dược liệu mà ta cẩn thận điều chế riêng cho người nhà bọn họ sao?”
Hồng Ngạc đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức hiểu ra “Ta đã hiểu ý tứ của tiểu thư.”
Thiên Mạch nhìn Hoa Linh ra hiệu “Đốt đèn lồng thứ hai.”
Hoa Linh đáp ứng một tiếng, sau đó lại treo đèn lồng lên cửa sổ.
Theo quy củ của Phi Yến thì mỗi lần chỉ gặp một người, thấy đèn lồng ở lầu ba sáng lên thì mới được đi vào.
Lần này tiến đến lại là một nam nhân anh tuấn tiêu sái, khí độ phi phàm. Hắn xuất hiện làm cho Thiên Mạch cười không nổi.
Thiên Mạch dựa vào bàn, nhàn nhã giũa móng tay “Bình Nam Vương, ngươi đến chỗ Phi yến có gì chỉ giáo a?” Tối hôm nay cố chủ người nào cũng kỳ quái. Đầu tiên là muội muội, sau lại là trượng phu, đợi lát nữa sợ rằng ngay cả cha nàng cũng muốn đến.
“Phi Yến cô nương, ta mời ngươi trợ giúp, không có ác ý.” Triều đình cho tới bây giờ sẽ không can thiệp chuyện của người trong giang hồ, trừ phi bọn họ tạo phản. Cho dù Phi Yến là kẻ trộm cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhất là tiên hoàng với đương kim hoàng thượng, bọn họ đối với hiệp đạo không đồng ý cũng không phản đối. Mặc dù Phi Yến không phải là hiệp đạo nhưng cũng không làm ác. Triều đình cho phép nàng tự do ra vào, không kiểm soát nàng.
“Bình Nam Vương thần thông quảng đại mà phải tìm Phi Yến hỗ trợ, Phi Yến thụ sủng nhược kinh a.” Thiên Mạch chống cằm, nhìn ra phía ngoài bức màn.
“Phi Yến cô nương, ngươi hai lần lẻn vào Vương phủ, tại sao đột nhiên không đến nữa?” Tần Mộ Phong nheo mắt, mắt đen sâu không thấy đáy “Phi Yến cô nương, ngươi đến Vương phủ có việc gì?”
Phi Yến ngáp một cái “Có người xuất tiền mời ta đến Vương phủ thâu vật.” Nàng không chút e dè.
“Thâu cái gì?” Nàng thành thực như vậy khiến cho Tần Mộ Phong nghi hoặc.
“Mạng của Liễu Thiên Mạch.”
“Mạng của liễu Thiên Mạch?” Đáp án này đúng là nằm ngoài dự đoán của Tần Mộ Phong.
Thiên Mạch nhún nhún vai “Có người mời ta lấy mạng của nàng, bất quá lúc nhìn thấy người đàn bà ngốc kia, ta thực sự hạ thủ không nổi. Bị các ngươi nhất loạt khi dễ, còn có người muốn ám sát nàng. Thật không biết tại sao mạng của nàng ta lại khổ như vậy.” Thiên Mạch hoàn toàn không phát hiện nàng nói chuyện giống y như Liễu Thiến.
“Ai muốn giết nàng?” Thanh âm của Tần Mộ Phong rất lạnh, nghĩ đến có người muốn giết đàn bà kia là hắn không thể không nổi giận.
Thiên Mạch lạnh lùng liếc hắn “Không quan hệ đến ngươi.” Cần gì giả bộ như vậy, Liễu Thiên Mạch nàng không cần hắn thương hại.
Tần Mộ Phong suy nghĩ một chút, nhìn bức màn “Ta xuất năm vạn lượng.”
Khóe miệng Thiên Mạch nhếch lên “Làm gì?”
Trong mắt hắn hiện lên một tia sắc lạnh “Lấy mạng cố chủ, ai muốn giết Liễu Thiên Mạch, ngươi thay ta giết hắn.”
“Ta không giết cố chủ.” Tính hắn còn có lương tâm.
“Ngươi muốn bao nhiêu ta sẽ trả cho ngươi.” Đàn bà kia thực phiền toái,lần này không biết đã gây ra chuyện gì.
“Nếu ta nói muốn một miếng thịt của ngươi?” Mắt Thiên Mạch loé lên, lạnh đến thấu xương.
“Truyền thuyết nói Phi yến yêu tiền.” Muốn thịt của hắn làm gì? (nấu canh uống)
Thiên Mạch ra hiệu cho Hoa Linh, Hoa Linh biết ý đi đến bên cạnh nàng, cúi người xuống.
Thiên Mạch lấy một cây trâm tinh sảo từ trên đầu nàng xuống, cổ tay nàng vừa động, cây trâm bắn về phía bức màn, cắm ở trên ghế. Khóe miệng Thiên Mạch hiện lên một nụ cười châm chọc “Ngươi ở trên người mình đâm một nhát, ta sẽ tiếp nhận sinh ý này.” Nàng đoán hắn sẽ không đâm đâu.
Tần Mộ Phong cúi đầu nhìn cây trâm đang tỏa sáng, tâm tình bất định “Ngươi xác định?”
“Đó là chuyện đương nhiên, ngươi tự đâm mình một nhát, ta cam đoan không giết Liễu Thiên Mạch, hơn nữa còn bảo vệ mạng sống của nàng. Bằng vào danh vọng của Phi Yến ta, chỉ cần ta nói ra, không có ai dám động đến một sợi lông của Liễu Thiên Mạch.”
Tay của Tần Mộ Phong chậm rãi di động, nắm chặt cây trâm. Đôi mắt đen của hắn sâu không thấy đáy,làm cho người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Động thủ a? Như thế nào? Không dám?” Thiên Mạch nhìn hắn khinh miệt, quay đầu đi chỗ khác, có chút chế giễu “Ta biết nam nhân không có kẻ nào tốt mà.”
Ánh mắt Tần Mộ Phong chợt lóe, giật cây trâm cắm ở trên ghế kia lên, hung hăng đâm vào cánh tay phải của mình, máu tươi nhanh chóng nhuộm hồng bạch y. Cây trâm rơi xuống đất, chỗ mà cây trâm rơi xuống xuất hiện một màu đỏ tươi quỷ dị. Máu tươi theo ngón tay chảy xuống bắn vào quần hắn.
Nhìn máu đỏ tươi, Thiên Mạch khiếp sợ, nàng từ trên ghế đứng bật lên “Liễu Thiên Mạch đối với ngươi thực sự quan trọng vậy sao?” Trong lòng hắn, nàng đến tột cùng có phân lượng ra sao?
Thiên Mạch bối rối, hắn có thể vì nàng hy sinh, nhưng rồi lại thờ ơ với nàng.
Hăn rốt cuộc đối với nàng như thế nào? Là yêu? Là hận? Là thích? Nàng không biết.
Tần Mộ Phong lắc đầu “Không biết” Ngay cả bản thân hắn cũng không biết tại sao hắn lại vì Liễu Thiên Mạch mà làm như thế. Hắn cảm giác bản thân chán ghét nàng nhưng trong lúc vô tình lại quan tâm nàng.
“Nếu là người phụ nữ khác, ngươi cũng sẽ làm như vậy sao?” Thiên Mạch đột nhiên rất muốn biết chuyện này.
“Sẽ không.” Hắn trả lời như chém đinh chặt sắt, không hề có chút do dự.
Thiên Mạch nhẹ nhàng thở ra một hơi “Ngươi yên tâm, từ nay về sau sẽ không còn ai dám động Liễu Thiên Mạch. Nói đi, tối nay ngươi xuất hiện ở đây có mục đích gì?”
“Giúp ta tìm một người.” Máu vẫn như cũ chảy không ngừng, sắc mặt Tần Mộ Phong đã trắng bệch.
Thiên Mạch nhìn chằm chằm vào máu tươi, trong con mắt hiện lên một vẻ khó hiểu, nàng cúi đầu, từ bên hông lấy xuống một dải lụa “Đây là băng thiền ti, ngươi dùng nó băng vết thương lại.”
“Cám ơn.” Tần Mộ Phong đứng dậy tiếp nhận dải băng, hắn vén tay áo, một đường đầm đìa huyết nhục khiến cho người ta thấy mà phát sợ hiện ra. Thiên Mạch tâm lý cả kinh, nhắm mắt quay đầu đi chỗ khác.
Tần Mộ Phong chậm rãi băng vết thương lại “Cảm ơn cô nương.”
Thanh âm Thiên Mạch bình thản nhưng không có lãnh khốc như lúc trước “Tìm người nào?”
“Liễu Thiến.”
“Liễu Thiến? Túy Yên lâu đệ nhất hoa khôi? Ngươi tìm nàng làm gì?” Lại thêm một lần tìm nàng.
“Một vạn lượng, tìm Liễu Tiến.”
Thiên Mạch nghi hoặc “Tìm người sao lại tìm ta? Tìm người hẳn phải đi tìm Thiên Cơ các chứ, Bình Nam Vương không biết sao?” Phi Yến thâu vật, giết người nhưng không tìm người.
“Người Phi Yến muốn giết dù có trốn tận chân trời góc bể cũng bị lôi ra. Ngươi có thể tìm được người khác, tự nhiên cũng có thể tìm được Liễu Thiến.”
Lời hắn nói đích thực rất có đạo lý.
Thiên Mạch cười ra tiếng “Một vạn lượng? Giá tìm người của Phi Yến ta rất cao nha.” Nàng không phủ nhận bản thân tham tài, dù nàng đã có cả một tòa kim khố nhưng vẫn như cũ tham tài.
“Hoàng kim” Tần Mộ Phong lạnh lùng bỏ thêm một câu.