Đã là cuối thu, thời tiết kinh thành dần chuyển lạnh. Đúng vào mùa hoa quế nở trong đình viện, hương thơm nồng đậm ngan ngát tràn ngập khắp Đạm Tình Cư. Hương hoa theo gió lan tỏa ngập phòng.
Gả vào Vương phủ đã lâu, vậy mà Thiên Mạch chưa bao giờ thật sự thưởng thức cảnh sắc vương phủ.
Tần Mộ Phong tuy rằng bảo nàng không được ra khỏi Đạm Tình Cư, nhưng không có thật sự hạ lệnh cấm túc.
Hoàng hôn hôm nay, Thiên Mạch tay cầm ngọc tiêu, bước ra khỏi Đạm Tình Cư.
Dưới ánh chiều tà, chiếc bóng nàng trải dài trên mặt đất, trông thật cô đơn hiu quạnh, tà áo mỏng trắng như tuyết, theo gió bay bay, một vẻ thê lương không nói nên lời.
Chính xác mà nói, nàng chỉ ra khỏi Đạm Tình Cư một lần, nhưng kết cấu của vương phủ lại nắm rõ như lòng bàn tay. Đã nhiều đêm, nàng toàn thân y phục dạ hành thăm dò khắp nơi trong vương phủ, hầu như mọi ngóc ngách, nàng đều đã đi qua.
Cảnh sắc trong vương phủ rất đẹp, bất kỳ một cái sân nào, cũng đều có nét phong nhã độc đáo riêng.
Nàng chỉ muốn tùy tiện đi dạo một chút, không hề có ý định đến nơi nào cụ thể. Từ khi gả vào vương phủ, nàng thường lui tới lúc đêm khuya, đã lâu không được hít thở bầu không khí mát mẻ.
Vô tình, nàng đi đến bên cạnh một cái ao. Hai tay vịn vào lan can bằng đá, nàng cúi người nhìn vào trong ao.
Trong nước, con cá vàng vui vẻ chơi đùa, tung tăng quẫy đuôi, tự do tự tại.
Rõ ràng là nhìn cá vàng, nhưng suy nghĩ lại không biết bay tới nơi nào. Ánh mắt ảm đạm, đôi mắt to tròn mỹ lệ nhưng vô thần.
Phía sau có tiếng bước chân, dòng suy nghĩ của Thiên Mạch bị kéo lại. Nàng khẽ nghiêng đầu, rồi lại nhìn vào trong nước.
Người đến là một người đàn ông, võ công không kém, chắc là Tần Mộ Phong hoặc là hộ vệ Phi Dương.
“Thiên Mạch cô nương.” Trong giọng nói của y có chút nghi hoặc.
“Là ngài ư?” Là Hoắc Thiên, y vừa lên tiếng, nàng lập tức nhận ra.
“Đúng là tại hạ.” Hoắc Thiên mỉm cười, bước đến bên cạnh nàng.
Tinh thần Thiên Mạch cũng không mấy dao động, “Hoắc tướng quân sao lại xuất hiện ở nơi này?”
“Vương gia sai người tìm tại hạ, đâu biết hắn mới bị Hoàng Thượng triệu vào cung, tại hạ đang chuẩn bị trở về.” Lúc đi ngang qua nơi này, nhìn thấy bóng hình mờ ảo như tiên của nàng.
Bóng chiều tà dần buông, bao phủ xung quanh nàng phảng phất một vầng sáng mờ ảo, trong cái ẩn hiện huyền ảo đó toát lên một vẻ quyến rũ không thể diễn tả bằng lời.
“Hoắc tướng quân lần trước giúp đỡ, tôi còn chưa cám ơn tướng quân.” Thiên Mạch đưa mắt nhìn Hoắc Thiên, khẽ mỉm cười.
Nụ cười của nàng, tựa như có một ma lực chết người, nhìn thấy nụ cười của nàng, bất giác nhìn đến ngây ngốc. Một hồi lâu, Hoắc Thiên mới lấy lại tinh thần. Hắn cúi đầu, có chút xấu hổ, “Không cần khách khí.” Đối mặt với Liễu Thiến xinh đẹp, hắn cũng chưa từng thất thần, nhưng Liễu Thiên Mạch lãnh đạm thanh nhã này không ngờ lại có mị lực ghê gớm, khó hiểu như vậy.
Thiên Mạch dường như không nhận thấy hắn thất thần, ánh mắt dừng trên cây đàn cổ hắn đang ôm trước ngực, “Đàn tốt.”
Hoắc Thiên lúc này mới nhớ tới cây đàn mà hắn đang ôm trong lòng, hắn mỉm cười, giải thích nói, “Đây là nguyên nhân mà Vương gia tìm tại hạ.” Tần Mộ Phong không ở trong phủ, nên đã bảo Phi Dương chuyển hộ.
“Vô Âm.” Khuôn mặt lãnh đạm của Thiên Mạch hé nở một nụ cười, đôi mắt ảm đạm trở nên sáng rỡ.
“Vô Âm” chính là một danh cầm truyền thế được ghi lại trong cầm phổ, có lịch sử lâu đời. “Vô Âm” chẳng những âm sắc thượng thừa, mà còn được tạo tác tinh tế hoa mỹ, mấy trăm năm trôi qua, vẫn không hề tổn hại.
“Đích thực là Vô Âm.” Hoắc Thiên rất kinh ngạc. “Vô Âm” lịch sử lâu đời, rất ít người biết được. Hắn vô tình đọc được trong một quyển cầm phổ, mới biết thế gian có một cây đàn tên là “Vô Âm”, vì sao nàng biết được?
“Vương gia thật hào phóng.” “Vô Âm” là tuyệt thế danh cầm ngàn vàng khó mua được, không ngờ Tần Mộ Phong đem nó làm lễ vật tặng. Hắn đối đãi với bằng hữu, quả thực vô cùng rộng rãi.
“Thật không dám giấu diếm, ngày mai là sinh thần của tại hạ. Nhiều năm trước, tại hạ từng cùng Vương gia đề cập đến ” Vô Âm”, Vương gia biết tại hạ yêu đàn, nên cố ý tìm “Vô Âm” về làm quà mừng.”
“Thì ra ngày mai là sinh thần của tướng quân, Thiên Mạch không có gì để tặng, thật sự thất lễ.” Giọng nói của nàng lạnh như hàn băng, đích thực không nghe thấy chút ý tứ chúc mừng nào cả.
“Thiên Mạch cô nương nói quá lời, bằng hữu tương giao, quý ở tình nghĩa, vật ngoài thân hà tất đem để ở trong lòng.” Hoắc Thiên tiêu sái xua xua tay.
“Tướng quân, ngài cũng biết lai lịch của ” Vô Âm” ư?” Thiên Mạch nhìn nước ao, sóng mắt lưu chuyển.
“Tương truyền “Vô Âm” vốn có tên gọi là “Trường Thiên”, do một bậc thầy về cầm tiêu tạo ra nhiều năm trước. Ngoài “Trường Thiên” ra, còn có một cây ngọc tiêu tên là “Thu Thủy”. Cầm-tiêu vốn là một đôi, vị sư phụ kia giữ lại “Trường Thiên”, còn “Thu Thủy” thì đem tặng cho người phụ nữ mình yêu. Sau đó, chủ nhân của “Thu Thủy” hương tiêu ngọc vẫn, ông ta cảm thấy thiên hạ không còn người tri âm, nên đổi tên đàn thành ” Vô Âm”.” Hoắc Thiên có chút cảm thán, “”Vô Âm” là do Vương gia điều tra bằng nhiều cách, mua được từ tay một vị nhạc công. “Vô Âm” hiện ở đây, không biết “Thu Thủy” giờ ở nơi nào. Mấy trăm năm trôi qua,”Trường Thiên” cùng “Thu Thủy” vẫn không thể cầm tiêu cùng tấu, thật sự là đáng tiếc.”
Thiên Mạch cúi đầu, nhẹ nhàng tháo ngọc tiêu đang buộc ở thắt lưng ra. Nàng mở bàn tay đang cầm ngọc tiêu ra. “Cây ngọc tiêu này chính là “Thu Thủy” trong truyền thuyết.”
” Đây là “Thu Thủy”?” Hoắc Thiên kinh ngạc.
” Đúng vậy, đây đích thực là “Thu Thủy”.” Cây “Thu Thủy”này là quà sinh nhật năm Thiên Mạch mười hai tuổi của tam sư phụ tặng.
“Thiên Mạch cô nương, có thể cho tại hạ mượn xem thử được không?” Hoắc Thiên hưng phấn, cơ hồ định đưa tay cầm lấy.
“Xin cứ tự nhiên.” Nàng không phải người hào phóng, tiêu của nàng rất ít khi cho người khác mượn xem. Đối với những người không thân thích bạn bè với nàng, người có thể mượn Thu Thủy, Hoắc Thiên là người đầu tiên.
Hoắc Thiên một tay ôm đàn, một tay cầm tiêu. Ánh mắt hắn lưu luyến trên ngọc tiêu, liên tục cảm thán, “Tiêu tốt, đích thực là Thu Thủy.” Lúc nhìn thấy ngọc tiêu lần đầu không chú ý, giờ nhìn kỹ, đích thật là “Thu Thủy.”
“Đàn của Tướng quân cũng là đàn tốt.” Đàn và tiêu vốn là một đôi, nên cũng không khác biệt nhiều.
Hoắc Thiên đưa “Vô Âm” cho Thiên Mạch, “Tại hạ có vinh hạnh được nghe cô nương khảy một bản nhạc hay không?” Nàng giỏi thổi tiêu, không biết có giỏi đánh đàn?
“Thiên Mạch duyệt đàn vô số, chưa bao giờ gặp qua một cây đàn quý báu thế này.” Nàng lúc nào cũng lãnh đạm, vậy mà cũng vì “Vô Âm” mà trở nên hưng phấn. Nàng vốn là người yêu đàn, gặp được cây đàn nổi tiếng truyền thế này lý nào không hưng phấn cho được