Không đi! Có thể không đi không? Cho dù Hạ Tuyết không hiểu chuyện, cũng biết Hi Văn trước sau muốn nhận tổ quy tông, hơn nữa cô khẳng định gia đình lớn giống như Hàn gia, nhất định sẽ có an bày cho tương lai Hi Văn, cô không thể ích kỷ như vậy, dù sao biết ông bà nội có thể sẽ nhớ tới cháu gái. . . . . . Lam Anh cũng đã nhắc nhở cô, nhưng . . . . . . Cô thường nghe nói, người Hàn gia không thích minh tinh, có lẽ Dạ Thiên Thiên cũng bởi vì nguyên nhân này mà tách khỏi Hàn Văn Hạo.
Hạ Tuyết vẫn cảm thấy trong lòng của Hàn Văn Hạo có tình cảm cũng như không, vừa nghĩ tới đây, cô ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo đang đứng dưới tàng cây hoa anh đào, nhìn con gái đang vui đùa với con Chuột Mickey, hắn cố nhịn cười, hai tròng mắt xẹt qua một chút dịu dàng . . . . . .
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, tò mò đi lên phía trước, đứng bên cạnh Hàn Văn Hạo, cũng nhìn con gái đang chơi vui vẻ, nói: “Hàn Văn Hạo. . . . . .”
“Ừ. . . . . .” Hàn Văn Hạo đáp lời.
“Anh và Dạ Thiên Thiên ở chung sáu năm, cuối cùng tại sao lại tách ra? Có phải bởi vì bác trai không thích thân phận minh tinh của cô ấy không?” Hạ Tuyết hỏi.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nhìn con gái đang chơi đùa. . . . . .
Hạ Tuyết quay đầu nhìn hắn.
“Có lẽ có liên quan đến quá khứ. . . . . .” Hàn Văn Hạo nói dứt lời, cũng xoay người rời đi.
“Có lẽ có liên quan đến quá khứ ?” Hạ Tuyết sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo đã đi vào trong rừng hoa anh đào, cô hỏi tiếp: “Cái gì gọi là có lẽ có liên quan đến quá khứ?”
Hàn Văn Hạo lại quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói: “Tối nay đến nhà tôi ăn một bữa cơm thôi. . . . . . Cả nhà chúng tôi sẽ hoan nghênh em . . . . . .”
Hạ Tuyết vẫn do dự, lại đột nhiên cảm thấy chân mày có chút ươn ướt, cô sửng sốt ngẩng đầu, phát hiện cả bầu trời nổi cơn mưa phùn, thậm chí thổi đến một chút gió lạnh, cô “ôi” một tiếng, lấy tay che mưa, vội vàng nói: “Thời tiết cuối mùa thu cứ như vậy, nói mưa là mưa, thiệt là!”
Hàn Văn Hạo vội vàng đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, nhẹ đặt tay trên đầu cô, nói với con gái: “Hi Văn! ! Nhanh lên, trời mưa rồi. . . . . . Nhanh lên . . . . . .”
“A ồ!” Hôm nay Hi Văn cũng chơi chán rồi, cũng thật vui vẻ chạy theo sát phía sau cha mẹ . . . . . .
Bầu trời đột nhiên lại nổi lên cơn mưa phùn lạnh lẽo, hơn nữa hạt mưa có chút buốt, gió lạnh phất đến, xẹt qua rừng cây anh đào, những chiếc lá cũng xôn xao lung lay, tạo ra tiếng róc rách, cả nhà bọn họ ba người cứ như vậy, tay nắm tay, chạy như bay xuyên qua rừng cây anh đào . . . . . .
Ba người cùng ra khỏi khu vui chơi, sau đó ngồi vào trong xe, cũng mệt mỏi thở dốc một hơi, lại thấy ngoài cửa sổ mưa trút xuống thê lương, mông lung mờ mịt, tòa thành khu vui chơi cũng chìm vào mờ mịt, có vẻ như chân thật, dường như hôm nay tất cả vui vẻ ở trong khu vui chơi, xảy ra trong đồng thoại. . . . . Hạ Tuyết nhìn tòa thành phía xa, có chút sững sờ nói: “Thời khắc vui vẻ, sao lại trôi qua nhanh như vậy a. . . . . .”
Hàn Văn Hạo cũng ngồi ở chỗ tài xế ngồi, nhìn tòa thành, nghe tiếng mưa róc rách, hai mắt xẹt qua một chút thâm trầm, hắn đột nhiên mở chiếc dù, để chiếc dù quét nước mưa ngoài cửa xe, sâu kín nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đã trở nên rõ ràng. . . . . . Bọn họ đều không lên tiếng, nhưng Hi Văn ngồi ghế sau, úp sấp lên phía trước, ngây thơ hỏi: “Cha, mẹ, lúc nào chúng ta trở lại đây chơi?”
Hạ Tuyết chỉ cười nhẹ, hiểu rõ trộm được một chút hạnh phúc, cuối cùng phải trả lại.
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn con gái, mỉm cười nói: “Hi Văn! Hôm nay về nhà ông bà nội ăn cơm được không? Bọn họ cũng rất nhớ con ! Ông nội còn cố ý hỏi cha, con thích ăn cái gì, bảo đầu bếp chuẩn bị trước cho con. . . . . .”
Hi Văn vừa nghe, đột nhiên trừng mắt, cả người lập tức ngồi trở lại trên ghế xe, ôm vai suy nghĩ, giống như có chút không nguyện ý.
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn thái độ con gái như vậy, liền hỏi: “Không thích nhà ông bà nội sao ? Bọn họ cũng sẽ rất yêu con !”
“Bọn họ không thích mẹ!” Hi Văn chỉ thẳng vào vấn đề này!
Hạ Tuyết lập tức nhìn về phía Hàn Văn Hạo. . . . . .
“Không phải bọn họ không thích mẹ. . . . . . Chẳng qua ở một phương diện biểu đạt nào đó của ông nội, có thể có chút vấn đề, cha nhận lỗi với con. . . . . .” Hàn Văn Hạo nói với con gái.
“Bọn họ nên nói xin lỗi với mẹ. . . . . .” Hi Văn nghiêm túc nói.
“Được rồi!” Hạ Tuyết nhìn con gái nói: “Ông nội cũng không làm chuyện gì có lỗi với mẹ! Đây là chuyện của người lớn, trẻ con cũng đừng quản. Hôm nay ông nội và bà nội cùng các chú, đặc biệt mời con đến, không đi không được, bọn họ là người thân của con nha! Bảo bối! ! Người thân đó! Con vẫn mong ước gặp ông bà nội và các chú đẹp trai . . . . . . Bọn họ cũng sẽ hoan nghênh con, hơn nữa sẽ rất yêu con . . . . . .”
Hi Văn bĩu môi một cái, quay mặt sang một bên!
“Ôi chao! Đừng hẹp hòi như vậy! ! Nghe nói nhà ông nội rất lớn, rất đẹp! !” Hạ Tuyết cố ý dụ dỗ con gái !
“Con không có hứng thú với chỗ đó !” Hi Văn lại quay mặt nhìn mưa ngoài cửa sổ nói!
“Mẹ mặc kệ! ! Con nhất định phải đi nhà ông bà nội ! ! Con thích hay không thích cũng không thể phản đối! !” Hạ Tuyết dùng mềm không được, dùng cứng rắn! !
“Con mặc quần áo thế này đi à? Như vậy con sẽ mất mặt!” Hi Văn đột nhiên ôm vai nói! !
Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, hai nguời nhìn nhau một cái, cùng nở nụ cười.
******
Bên trong phòng khách, chuông điện thoại reo lên!
Quản gia tự mình đi tới nghe điện thoại. . . . . .”Cậu cả. . . . . .”
“Nói với ba mẹ, hôm nay tôi và Hi Văn cùng Hạ Tuyết về nhà ăn cơm, về phần món ăn tùy tiện là tốt rồi, bọn họ cũng không kén ăn, còn nữa, thông báo cho câu hai và cậu ba, hôm nay cũng trở về dùng cơm. . . . . .”
“Vâng, cậu cả!” Lý thẩm lập tức mỉm cười cúp điện thoại, xoay người đi qua phòng khách lớn sàn nhà gỗ lim xa hoa cổ kính, sau đó đi lên lầu hai, đứng giữa cầu thang, đi dọc theo hàng lang thật dài, đi tới cuối hành lang, nhẹ nhàng gõ cánh cửa gỗ lim, nhẹ giọng gọi: “Lão gia. . . . . . Phu nhân. . . . . .”
Trang Minh Nguyệt tự mình đến mở cửa, Hàn Trung Trí đang ngồi trước bàn đọc sách, xem báo chí cũ, chau mày nhìn sang . . . . . .
Lý thẩm vui vẻ, mỉm cười nói với Trang Minh Nguyệt và Hàn Trung Trí: “Lão gia, phu nhân, lúc nảy Cậu cả gọi điện thoại về nói, Hi Văn tiểu thư và Hạ tiểu thư, 7 giờ tối nay tới dùng cơm, còn nói không cần cố ý chuẩn bị, bởi vì các cô cũng không kén ăn. . . . . .”
Trang Minh Nguyệt nghe xong, vui mừng tiến lên bắt được tay Lý thẩm, kích động nói: “Có thật không? Bọn họ thật muốn tới sao?”
“Đúng vậy !” Lý thẩm thật sự vui vẻ nói.
“Trung Trí. . . . . . Ông có nghe không? Bọn họ sắp tới!” Trang Minh Nguyệt vui vẻ xoay người, nhìn chồng vui mừng nói.
Hàn Trung Trí cũng hơi đặt tờ báo xuống, nhưng vẫn mặt lạnh nói: “Hi Văn là người Hàn gia chúng ta, vốn nên về nhà. . . . . .Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“5 giờ. . . . . .” Lý thẩm vội vàng cười nói.
“Bảo đầu bếp chuẩn bị một chút . . . . . . Nói cho cậu hai và cậu ba về ăn cơm. . . . . .” Hàn Trung Trí nói tiếp.
“Ôi!” Lý thẩm vẫn mỉm cười nói.
“Bà cũng ra ngoài cùng Lý thẩm thu xếp một chút!” Hàn Trung Trí khẽ giơ tay.
“Được, được !” Trang Minh Nguyệt vui vẻ cùng Lý tẩu đi ra ngoài! !
Hàn Trung Trí nhìn vợ và quản gia vừa mới đi, ông ta lập tức đặt xuống tờ báo, ngồi trên ghế bành, trên khuôn mặt cứng ngắc, kéo ra nụ cười kinh ngạc, rồi lại không dám quá hài lòng, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn 2 tiếng nữa, ông ta có chút sốt ruột, cầm điện thoại trên bàn sách, gọi điện thoại cho Lưu đổng sự trưởng. . . . . .
“Alô. . . . . . Lưu đổng sự trưởng. . . . . .” Hàn Trung Trí nắm điện thoại, mỉm cười nói với ông bạn tốt nhiều năm: “Thật xin lỗi, lúc này quấy rầy ông, tôi muốn hỏi ông một chút, cháu gái của ông, khoảng 4, 5 tuổi, bình thường nó thích đồ chơi thế nào ?”
“Thích cái gì hả ? Bạch Tuyết công chúa? Búp bê vải? Ồ. . . . . . Còn gì nữa không? Ồ. . . . . . Được rồi, được rồi, được rồi, cám ơn ông. . . . . . Nào có, nào có. . . . . . Ai ai, xuất hiện tin tức như vậy, thật là không còn mặt mũi nào, chẳng qua đứa bé kia, cũng rất thông minh, tinh nghịch. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . .” Hàn Trung Trí nghe Lưu đổng sự trưởng khen Hi Văn rất xinh đẹp, vừa nhìn giống như nhà tiểu thư nhà quý tộc, ông ta cất tiếng cười to, nói: “Nào có, nào có, chẳng qua con bé thật sự rất xinh đẹp, đôi mắt to, rất giống Văn Vũ nhà chúng tôi . . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . .” Hàn Văn Hạo ngồi trước cửa hàng bán quần áo, quay đầu nhìn về phía mưa rơi ngoài cửa sổ, vẫn còn đang róc rách nhỏ giọt xuống đất, hắn nhắc đồng hồ đeo tay, nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ rồi, rốt cuộc hắn nghe tiếng cửa mở vang lên bên ngoài phòng thay quần áo, Hi Văn đã mặc váy nhỏ màu trắng kiểu cao cổ, chải bím tóc nhỏ thật cao, lại dùng hai sợi dây gắn hình đầu thỏ, buộc lên, trông mộng mơ, huyền ão, rất đáng yêu. . . . . .
“Vừa rồi trời mưa, thời tiết lạnh, lấy thêm áo khoác!” Hàn Văn Hạo căn dặn.
“Đúng vậy !” Quản lý lập tức đi tới, mỉm cười nói: “Hôm nay có luồng gió lạnh vào thu sớm nhất, có chút lạnh, chúng tôi chuẩn bị một cái áo khoác nhỏ kiểu cung đình, mời Hi Văn tiểu thư mặc vào thử xem !”
Vừa dứt lời, nhân viên bán hàng lập tức đưa tới một cái áo khoác nhỏ lông cừu màu trắng, cổ tròn, tay áo lận lên, hai bên có túi nhỏ, tất cả đều dùng bạch kim và kim tuyến thêu thành hoa văn tuyệt đẹp, Hi Văn mặc vào, đứng trước gương toàn thân, xinh đẹp giống như một công chúa nhỏ tôn quý . . . . . .
“Ôi chao. . . . . . Hi Văn tiểu thư thật xinh đẹp. . . . . .” Nhân viên cửa hàng không nhịn được tán thưởng.
Hàn Văn Hạo ngồi ở một bên, nhìn con gái xinh đẹp như vậy, cũng kiêu ngạo mỉm cười.
“Hi Văn tiểu thư, mời xuống lầu, chúng tôi chọn cho cô vòng tay. . . . . .” Nhân cửa hàng mời Hi Văn xuống lầu.
“Tốt!” Hi Văn thật vui vẻ chạy nhảy xuống lầu.
Hàn Văn Hạo lập tức quay đầu nhìn con gái nói: “Con cẩn thận một chút! Không nên quá nhanh, coi chừng té ngã!”
“Biết rồi!” Giọng nói Hi Văn đã ở dưới lầu truyền đến, lúc này trong phòng thay quần áo khác, tiếng cửa mở cũng vang lên, Hàn Văn Hạo quay đầu lại nhìn. . . . .
Hạ Tuyết mặc áo bằng lụa mỏng màu trắng, tay phùn, quần dài màu đen, bên ngoài khoác áo vest nhỏ màu đen, tóc vén thật cao, giống như cô gái hoàng gia Anh, xinh đẹp, cao quý nhã nhặn, lộ ra khí chất của một người vợ hiền tuệ, có chút xấu hổ, đứng trước gương toàn thân, nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo vẫn không thay đổi, nhìn Hạ Tuyết, hai tròng mắt không thể nắm bắt.
Hạ Tuyết có chút lo lắng nhìn Hàn Văn Hạo, nói: “Thế nào. . . . . . Khó coi sao? Không thích hợp sao ? Tôi cũng biết, nhà anh nề nếp rất nghiêm, tôi mặc thế nào cũng không cảm thấy đoan trang, tôi …… Tôi …… Hay là không đi nữa …….”
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn Hạ Tuyết đứng trước gương nơm nớp lo sợ, đột nhiên cười một tiếng, đứng lên, đi tới phía sau lưng cô, đột nhiên khẽ ôm cô vào trong ngực, hai tay ôm chặt eo nhỏ của cô, mặt cúi xuống, hôn nhẹ bên tai của cô, hơi thở nóng hực, nhẹ nhàng nói: “Thật là đẹp, rất giống như một người vợ. . . . . .”
“Đi!” Lúc này, Hạ Tuyết có chút yên lòng mỉm cười, muốn vặn bung ra tay của hắn nói: “Đừng như vậy, đang ở bên ngoài đấy. . . . . .”
Hàn Văn Hạo lại ôm chặt Hạ Tuyết, vẫn ở sau lưng hôn nhẹ bên má cô, cổ của cô, lại hôn nhẹ tai của cô, cả người Hạ Tuyết nhất thời mềm nhũn, mặt của cô đỏ lên, muốn xoay mặt, cự tuyệt hắn, lại bị hắn ôm càng chặt hơn, ở bên tai của cô mỉm cười nói: “Tôi muốn hôn em . . . . . .”
“Anh đừng như vậy. . . . . .” Hạ Tuyết có chút bất đắt dĩ, muốn đẩy hắn ra, lại bị Hàn Văn Hạo xoay người lại, cúi đầu muốn hôn đôi môi mềm mại của cô. . . . . .
“Được rồi! ! Đã là lúc nào rồi, đừng đi trễ!” Hạ Tuyết giả vờ nghiêm túc đẩy hắn ra, muốn xoay người đi xuống lầu, nhưng vừa mới đi hai bước, tay của mình bị người ta lôi kéo, cô bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn Hàn Văn Hạo đang mỉm cười kéo tay của mình, bá đạo, lộ ra một chút vô lại, nói: “Một chút nữa. . . . . . Lại ở lại một chút nữa . . . . . .”
“Đi thôi!” Hạ Tuyết vừa nói, vừa đỏ mặt muốn đi.
“Một chút nữa. . . . . .” Hàn Văn Hạo đột nhiên dùng lực kéo Hạ Tuyết lại, véo nhẹ cằm của cô, lại muốn cúi đầu hôn cô. . . . . .
“Đừng mà. . . . . .” Hạ Tuyết lập tức đẩy hắn ra, bật cười đi xuống lầu.
Hàn Văn Hạo đứng trước ở cầu thang, nhìn bóng dáng của Hạ Tuyết xuống lầu, đột nhiên bật cười, bất đắc dĩ, lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên, hắn nhanh chóng nhận điện thoại, lại nghe tiếng Tả An Na nói nhỏ: “Tổng Tài, đã điều tra trong nội bộ chúng ta, chuyện CD bùng phát hôm ấy, Daniel Tổng Tài nhận được tài liệu cổ đông chúng ta bí mật nằm vùng trong đoàn cổ đông của hắn, thậm chí chúng ta làm ra cử động kiểm tra tất cả tiền bạc của tập đoàn Toàn Cầu, cũng như lòng bàn tay. . . . . .”
Hàn Văn Hạo nhướng mày! !
Trời tối! Mưa vẫn rơi ! rơi càng nhiều! Có chút lạnh! Không! Có chút giá buốt!
Hàn Văn Hạo cũng mặc vào âu phục, ôm Hi Văn, dắt tay Hạ Tuyết, đi ra cửa hàng quần áo, đội mưa, ngồi vào trong xe, sau đó hắn mới vòng qua xe, ngồi vào ghế lái, tay cầm lái, xoay người nhìn hai người Hạ Tuyết và Hi Văn kề cùng một chỗ, vỗ nhẹ bàn tay, vui vẻ hát ca, hắn nhìn chằm chằm cảnh tượng này, đột nhiên hai mắt xẹt qua một chút cảm động, nở nụ cười. . . . . .
*****
Phòng VIP tầng 28 khách sạn Hoàn Á!
Cẩn Nhu mặc váy dài màu vàng, bên hông quấn một đai lưng màu trắng, dáng vẻ có vẻ mềm mại, hấp dẫn, cô đang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn mưa phùn rơi xuống, bay lả tả, hai tròng mắt của cô rất bình tĩnh. . . . . .
Tiếng cửa mở nhẹ nhàng vang lên.
Hai tròng mắt của cô chợt lóe, mặt hơi nghiêng.
Daniel mặc âu phục trắng, cổ quấn khăn màu xanh nhạt, lộ ra tôn quý, vẻ mặt bình tĩnh đi tới, cánh tay cầm một cái áo choàng lông cừu, nhìn bóng lưng Cẩn Nhu. . . . . .
Cẩn Nhu Y đứng trước cửa sổ sát đất cũng không nhúc nhích.
Hắn nhìn cô một cái, trầm mặc đóng cửa lại, khóa trái, chậm rãi đi tới phía sau lưng của cô, cẩn thận phủ thêm áo choàng cho cô, mới nói: “Đây là luồng khí lạnh đầu tiên trong năm. . . . . . Khoác đi, đề phòng bị cảm lạnh. . . . . .