Cẩn Nhu vẫn còn đang do dự nói: “Tôi …… để tôi suy nghĩ một chút nữa ……”
“Cẩn Nhu! !” Trác Bách Quân nhìn Cẩn Nhu căng thẳng nói: “Chẳng lẽ cô muốn buông tay tất cả? Buông tha “Trà Hoa Nữ”, có thể cô không còn thời gian trở mình rồi ! Cô suy nghĩ kỹ chưa ?”
Cẩn Nhu còn muốn nghĩ. . . . . . Vẫn kiên trì nói: “Tôi suy nghĩ một chút nữa . . . . . . Tôi …… Có chút kiêng kỵ Hàn Văn Hạo và Daniel ……Tôi sợ bọn họ ……”
“Bọn họ để tôi đối phó! Không cần cô lo lắng!” Trong giọng nói của Trác Bách Quân đột nhiên cứng rắn, vô tình, tàn nhẫn.
Ánh mắt của Cẩn Nhu nghi ngờ nhíu lại, có chút kỳ quái giọng điệu của hắn.
Trác Bách Quân ý thức được vấn đề, đột nhiên cười, nói: “Bảo bối, nếu không phải tôi có chút hảo cảm với cô, tôi cũng không vì cô làm nhiều chuyện như vậy! Người bình thường tôi cũng không quan tâm, mặc kệ cô rồi. . . . . .”
Cẩn Nhu cúi đầu suy nghĩ chuyện này!
Trác Bách Quân lại khẩn trương nói: “Bảo bối, đừng do dự nữa, tôi đang chờ cô . . . . . . Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn đấy!”
Cẩn Nhu khẽ thở dài, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Hạ Tuyết cùng Niệm Niệm và Chí Tú đi tới, đứng ở cửa phòng hóa trang, vẻ mặt đanh nghi ngờ nhìn mình chằm chằm, Cẩn Nhu cười lạnh, liền nói: “Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Hạ Tuyết mỉm cười nói: “Tôi không thể nhìn chằm chằm cô sao?”
Cẩn Nhu cũng không cúp điện thoại, nhìn cô trong gương, mỉm cười nói: “Bây giờ cô là ảnh hậu, nhìn chằm chằm tôi cũng được. . . . . .” Sắc mặt của cô ta lạnh lùng, chậm rãi cúp điện thoại, để qua một bên, ánh mắt chợt lóe lên. . . . . .
Hạ Tuyết không vẫn để ý đến cô ta, ôm vai đi vào phòng hóa trang, ngồi xuống gương soi của mình, đột nhiên cười, nói: “Chúc mừng cô, vinh dự trở thành thiếu phu nhân rồi, quyến rũ Tướng quân. . . . . .”
Cẩn Nhu cầm bông phấn quét nhẹ trên mặt mình, lạnh lùng nói: “Không nên chọc tôi !”
Hạ Tuyết đột nhiên cúi đầu có chút kỳ quái cười nói: “Tại sao cô làm ra những chuyện ghê tởm kia, còn kêu gào người khác không nên chọc cô…….. cô nói con người mình có kỳ quái hay không?”
Cẩn Nhu vẫn trang điểm, nhìn kỹ trong tròng mắt bình tĩnh của mình, có chút gợn sóng. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn chuyên gia hóa trang đi vào, xõa tóc ình, cung kính nói: “Hạ Tuyết, hôm nay hóa trang thành nha hoàn trong phủ tướng quân, nhưng vì trong phim cô sinh ra đứa bé, cho nên hóa trang hơi thô một chút. . . . . . Đây là tổ diễn kịch yêu cầu . . . . . .”
“Ừ. . . . . .” Hạ Tuyết lạnh lùng trả lời, lại chuyển ánh mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cẩn Nhu, cô ngạc nhiên cười nói: “Tại sao hôm nay im lặng như vậy?”
Cẩn Nhu vẫn trang điểm, nói: “Tôi vốn không thích nói chuyện! Nhất là nhìn người ghê tởm, càng không thích nói chuyện!”
Sắc mặt của Hạ Tuyết lạnh lẽo, nắm chặt nắm tay, thở phì phò nói: “Lúc quyến rũ người khác, tại sao lại không thấy cô nói một chút?”
Bông phấn trong tay Cẩn Nhu ngừng lại, cô ta liếc mắt nhìn chuyên gia hóa trang, trên mặt có chút mất tự nhiên, ánh mắt vội liếc qua bên phải, trong tròng mắt bùng lên lửa giận nhìn Hạ Tuyết một cái, sắc mặt cứng đờ nói: “Tôi đã nói với cô rồi, không nên chọc tôi ! !” (HTngứa miệng nên mang họa mà!)
Sắc mặt của Hạ Tuyết lạnh lẽo, nhìn Cẩn Nhu không khách khí nói: “Tại sao cô làm thương người khác, còn dám kêu gào người khác không nên chọc giận cô ? Cô có tư cách gì? Cô còn dám vênh váo hống hách như vậy? Vai phụ vĩnh viễn đều là vai phụ! ! Không hiểu rõ thân phận của mình! Còn phách lối như vậy! !”
“Bum! !” Cẩn Nhu tức giận nện mạnh hộp phấn trên mặt bàn, nhìn Hạ Tuyết nói: “Cô cũng không cần phách lối như vậy! ! Không ai cả đời thuận buồm xuôi gió! ! Cũng không có ai làm cả đời có thể đóng vai chính ! !”
Hạ Tuyết lập tức đứng lên, nhìn chòng chọc Cẩn Nhu, mặt lạnh lùng nói: “Xem như tôi là vai phụ khắp thiên hạ, Hạ Tuyết tôi cũng muốn thắng Cẩn Nhu cô! ! !”
Cẩn Nhu cũng đứng lên, lạnh lùng nhìn Hạ Tuyết, mặt ngẩng mặt lên, cau mày ác hung ác nói: “Vậy chúng ta chờ xem ! ! Tôi xem, rốt cuộc tôi và cô, ai sẽ thắng! !”
“Không cần chờ xem! ! Hiện tại là tôi thắng! ! Cho dù cô xinh đẹp đến đâu, trong gương ăn mặc cao quý thế nào, nhưng tôi cũng thắng! !” Hạ Tuyết tức giận nói! !
“Tốt! ! Tốt! !” Cẩn Nhu nhìn Hạ Tuyết gật đầu nói: “Tốt! ! Chúng ta chờ xem ! ! Cô thắng, cô từ từ thắng! Tôi thua! Được chưa? Chống mắt mà nhìn, nhìn kỹ tương lai đi! !”
Cẩn Nhu vừa nói xong, lập tức đứng dậy, thấy Tiểu Mễ vừa đi vào, nhấc chiếc sườn xám của thiếu phu nhân thời kỳ dân quốc, đi ra ngoài, cô ta vừa đi ra ngoài, vừa thở phì phò, hai mắt xốc xếch chợt lóe, hốc mắt đỏ bừng, sắc mặt lạnh lùng, co quắp nói: “Tôi vốn còn muốn tha cho cô một cái mạng! Xem ra là không cần tha! ! Tôi muốn xem cả đời này, cô có thể làm vai chính bao lâu ! !”
Cô ta nói xong, lập tức bấm điện thoại cho Trác Bách Quân! !
“Ừ. . . . . .” Dường như Trác Bách Quân ý thức được mình thắng. . . . . .
“Mười phút sau, tôi sẽ truyền dữ liệu USB cho anh ! ! Hình ảnh này đủ phá hủy cô ta ! ! Tôi muốn phá hủy cô ta ! ! Tôi muốn để cho cô ta trọn đời thoát thân không được! !” Cẩn Nhu cắn răng nói! !
Tiểu Mễ vừa ôm hộp hóa trang đi ra ngoài, vừa mỉm cười nói: “Cẩn Nhu, càng lúc cô càng giống Hồ Điệp rồi ! ! Cô sẽ là ảnh hậu đấy!”
Cẩn Nhu không lên tiếng, cắn chặt răng, đi ra đại sảnh khách sạn, nhìn trời xanh mây trắng, ngẩng mặt nói: “Tôi muốn nhìn một chút, người nào thắng, người nào thua! !”
*****
Phó Thiên Minh đứng trước ống kính, nhìn ngoài sân Cẩn Nhu hóa trang thiếu phu nhân, Hạ Tuyết hóa trang thiếu phụ quê mùa, hắn nhìn ống kính kêu to: “Tốt! ! Chuẩn bị! ! Action!”
Nhiếp ảnh gia lập tức đè xuống ống kính nhắm ngay Cẩn Nhu! !
Vẻ mặt Cẩn Nhu lạnh lùng, đưa lên tay, hung hăng quăng một bạt tai nóng rát trên mặt Hạ Tuyết nói: “Tiện nhân ! ! Phủ Thiếu phu nhân là chỗ cô có thể tiến vào sao ?”
Trên mặt Tiểu Trà đau rát, ánh mắt không thể tin, uất ức nhìn chằm chằm em gái của mình, nói: “Tại sao cô có thể đối với tôi như vậy? Cô biết rõ . . . . Tướng quân là . . . . .”
Em gái lại hung ác quăng một bạt tai trên mặt chị mình, làm rơi hoa tai của cô, lạnh lùng nói: “Tướng quân là cái gì? Tướng quân và tôi không chút quan hệ ! ! Cô chính là tiện nhân, vọng tưởng muốn làm Phượng Hoàng? Nằm mộng! !”
“Em gái !” Hai mắt Tiểu Trà rưng rưng, khuôn mặt sưng đỏ nhìn em gái, nói: “Tôi chỉ muốn gặp Tướng quân một lần. . . . . . Tôi không muốn quyến rũ hắn. . . . . .”
Em gái lại hung ác quăng một bạt tai lên mặt người chị, vẻ mặt cứng ngắc, hai mắt lạnh lùng nói: “Cút! ! Về sau không cho phép đến nơi này! ! Nếu cô vào nữa, tôi sẽ cho cô chết! ! Cút! !”
“CUT!” Phó Thiên Minh hài lòng nói: “Tốt! Hôm nay thật thuận lợi, một lần đã quay xong ! ! Cám ơn! ! Kết thúc công việc! !”
Tất cả nhân viên tổ diễn kịch xôn xao vỗ tay vui mừng, nhưng Niệm Niệm lập tức cầm nước đá và khăn lông chạm trên khuôn mặt sưng đỏ của Hạ Tuyết, đau lòng dậm chân nói: “Mẹ nó, tại sao đánh hung ác như vậy ? Mặc dù đạo diễn nói phải thật đánh, cũng không đánh như vậy chứ ?”
Hạ Tuyết có chút tức giận, nhưng vẫn lắc đầu, khóe miệng lại tràn ra máu .
“Chảy máu!” Niệm Niệm lại đau lòng lau tia máu. . . . . .
Cẩn Nhu ôm vai nhìn Hạ Tuyết, đột nhiên cười, nói: “Người tâm địa thiện lương, muốn sống thì phải chịu người bạt tai! ! Người ác độc, coi như không sống được, cũng sẽ lần lượt bạt tai người !”
Hạ Tuyết tức giận trợn trừng mắt nhìn cô ta ! ! (ai bảo ngu ngốc mà lì làm chi!)
*****
Trong máy vi tính thể hiện truyền dữ liệu thành công! !
Trác Bách Quân lập tức ngồi trước máy vi tính, mở ra dữ liệu kia, vừa nhìn hình ảnh bên trong, mặc dù u ám, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp , thanh xuân của Hạ Tuyết, hắn đột nhiên cười, cười thỏa mãn, cười thoải mái . . . . . .
“Lúc nào thì phát?” Có một giọng nói hỏi.
“Tối nay. . . . . .”
Phòng làm việc Tổng Tài!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hàn Văn Hạo ngồi trước bàn làm việc, lên tiếng: “Ừ. . . . . .”
Hứa Mặc và Nhậm Phong đi vào, trong tay cầm một phần tài liệu, đặt trước mặt của Hàn Văn Hạo nói: “Đây là tư liệu của Trầm Ngọc Lộ. . . . . .”
Hàn Văn Hạo vẫn xem một phần văn kiện cuối cùng, xem xong nội dung văn kiện, cầm bút ký tên của mình, khép văn kiện lại, cầm lấy tư liệu Trầm Ngọc Lộ, mở ra xem, Trầm Ngọc Lộ từ thời kỳ tiểu học xem lên, vẫn từ từ lật xem, cho đến lúc cô ta lớn lên. . . . . . Hắn lạnh lùng nói: “Xác định. . . . . . Trầm Ngọc Lộ không phải Hồ Điệp?”
Hứa Mặc nói ngay: “Từ chứng cứ mới nhất cho thấy, không phải vậy. . . . . .”
Hàn Văn Hạo vẫn lật xem nội dung phía trên, hai mắt bao hàm số liệu phân tích, tư liệu giống nhau cũng không bỏ qua, nhìn hình Trầm Ngọc Lộ 18 tuổi, giống như chú thiên nga nhỏ, nụ cười xán lạn, đứng dưới cây anh đào, hắn chăm chú nhìn, nhưng trong đầu vẫn nhớ lúc Trầm Ngọc Lộ bắt tay với mình, thói quen này . . . . . .
“Ngài có hoài nghi?” Nhậm Phong hỏi.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng, vẫn lật xem tài liệu nói: “Có người nói tôi là động vật họ mèo, khứu giác của tôi luôn luôn bén nhạy, tôi có thể ngửi mùi hương trên người cô ta và mùi hương của Hồ Điệp rất giống. . . . . . Một người dù thay đổi thế nào, cũng không thể cải biến mùi vị thân thể. . . . . . Thế nhưng tài liệu. . . . . . Các người bảo đảm tài liệu là thật?”
“Chúng tôi khẳng định! !” Nhậm Phong nói ngay!
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nhíu lại, đặt tài liệu xuống, tựa vào trên ghế da, nghĩ tới một chuyện.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn về phía cửa, nói: “Vào đi . . . . . .”
Tần Thư Lôi mỉm cười, đẩy cửa ngoài phòng làm việc đi tới, nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Văn Hạo. . . . . . đến lúc chúng ta đi xem áo cưới rồi. . . . . . lễ kết hôn đã định vào đầu mùng hai tháng sau . . . . . .”
Ánh mắt Hàn Văn Hạo hơi hòa hoãn, mỉm cười nói: “Nhưng hôm nay anh có chút việc bận rộn, có thể không có cách nào đi với em . . . . . .”
Tần Thư Lôi hơi thất vọng nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Có thật không? Áo cưới cũng muốn một mình em đi xem à?”
Hàn Văn Hạo trầm mặc mỉm cười nhìn Tần Thư Lôi. . . . . .
Nhậm Phong và Hứa Mặc thức thời đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Hàn Văn Hạo đành phải nhìn Tần Thư Lôi nói: “Tới đây. . . . . .”
Tần Thư Lôi đi về phía Hàn Văn Hạo, vòng qua bàn làm việc, có chút ủy khuất đi tới bên cạnh hắn, nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi thật sâu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, giống như hoa sen, ban đầu chọn cô làm vợ, có lẽ là thưởng thức một chút khí tức tao nhã của cô, hắn lại nhìn kỹ một cái bụng nhỏ của cô, mới chậm rãi cười nói: “Thế nào? Đã làm mẹ rồi, vẫn tính trẻ con như thế ?”
Tần Thư Lôi có chút bất đắc dĩ ngồi trên đùi Hàn Văn Hạo, sau đó tựa vào trong ngực của hắn cười nói: “Em cũng không biết, nhưng trong lòng có chút hoang mang rối loạn, mẹ nói phụ nữ mang thai, tính tình và khẩu vị cũng sẽ thay đổi, em cũng không biết chuyện gì xảy ra. . . . . .”
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, nhẹ kéo hông của cô, cảm thụ sinh mệnh nhỏ trong bụng của cô, nhớ tới lời nói Hạ Tuyết, phụ nữ không nên tổn thương phụ nữ, nếu anh thật lòng tốt với tôi, xin hãy đối xử tử tế vợ chưa cưới của mình. . . . . . Hắn ánh mắt ngưng tụ, ôm chặt Tần Thư Lôi nói: “Vất vả cho em rồi. . . . . .”
Tần Thư Lôi nghe lời này, ôn tnhu cười, sau đó đem mặt tựa vào lồng ngực của hắn, dịu dàng nói: “Không vất vã, em sinh con cho anh, em rất hạnh phúc . . . . .”
Hàn Văn Hạo cười, ôm chặt Tần Thư Lôi, ánh mắt nhìn xa xa nói: “Hãy khỏe mạnh. . . . . . Chăm sóc con của chúng ta. . . . . .”
Hốc mắt Tần Thư Lôi đỏ lên, cảm kích gật đầu, mỉm cười nói: “Ừ …… Em hiểu rồi ……”
“Hôm nay em đi thử áo cưới trước đi, hôm nào anh sẽ đến xem. . . . . . Chọn cái em thích. . . . . .” Hàn Văn Hạo mỉm cười nói.
Tần Thư Lôi đành phải ủy khuất nói: “Được rồi. . . . . .”
“Nghe lời. . . . . . Đi đi. . . . . . Hôm nay có rất nhiều chuyện bận rộn, kế hoạch hợp tác khách sạn thế giới làm anh rất nhức đầu. . . . . .” Hàn Văn Hạo lại nói.
Tần Thư Lôi biết Hàn Văn Hạo thích phụ nữ biết nghe lời, cô đành phải đứng dậy, nhìn Hàn Văn Hạo làm nũng, cười nói: “Em đi đây …… cha đứa bé. . . . . .”
Hàn Văn Hạo nghe những lời này, ánh mắt ngưng tụ. . . . . .
Tần Thư Lôi nhìn nét mặt Hàn Văn Hạo không đúng, cúi đầu hỏi khẽ: “Sao vậy?”
Hàn Văn Hạo lập tức mỉm cười nói: “Không có gì. . . . . . Đi đi. . . . . . Nói vệ sĩ bảo vệ cho em thật tốt . . . . . .”
“Biết rồi!” Tần Thư Lôi mỉm cười xoay người, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc, Hàn Văn Hạo nhìn cửa phòng làm việc đóng lại, liền nhớ tới hôm qua dường như Hạ Tuyết nói chuyện như muốn phát điên, hắn đang muốn biết, rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì. . . . . . Suy nghĩ một chút, cầm điện thoại di động lên, mở màn hình, di chuyển đến dãy số của Hạ Tuyết, quét lên lại quét xuống, ánh mắt hắn lạnh lùng, lại nhất số điện thoại của Hạ Tuyết. . . . . .
Tiếng chuông bên kia vang lên, một lát sau, giọng nói đàn hồi của Hạ Tuyết truyền đến: “Chuyện gì?”
“Vừa nghe giọng nói của em, không phải nhớ tới trứng cá, chắc là nhớ tới bánh trứng, lúc ăn, lúc mắng, lúc nói chuyện, cũng không khách khí như vậy! !” Hàn Văn Hạo lạnh lùng, nói!
“Mắc mớ gì tới anh? Gọi điện thoại cho tôi làm gì? Không phải tôi đã nói anh đừng gọi điện thoại nữa sao ?” Hạ Tuyết không khách khí, nói!
“Gọi điện thoại cho em, nhất định là hỏi chuyện của em sao? Tôi nghe em nói như vậy, cũng biết em không sao! !” Hàn Văn Hạo cũng không khách khí nói: “Tôi chỉ nhớ con gái, cho nên gọi điện thoại cho em !”
“Bây giờ tôi ở Vườn trà! Anh nhớ con gái, thì gọi tới phòng tổng thống! !” Hạ Tuyết nói! !
“Bây giờ em đang ở Vườn trà?” Hàn Văn Hạo vừa nghe, lại nhắc nhở cô, nói: “Tôi cảnh cáo em, nếu em ngã xuống núi lần nữa, tôi mặc kệ em !”
“Phi!” Hạ Tuyết cúp điện thoại của hắn !
Hàn Văn Hạo nghe giọng điệu này của Hạ Tuyết, đặt điện thoại xuống, yên lòng cười. . . . . .
*****
Hôm nay thời tiết rất kỳ quái, buổi sáng nắng chói chang, buổi chiều lại nổi gió, thời tiết lại âm u, làm cho lòng người mờ mịt, còn đổ cơn mưa thê lương, thời tiết ảm đạm khiến người ta nghĩ đến một số chuyện xảy ra, lại trùng hợp là tiết trời cuối thu !
Tần Thư Lôi ngồi trong xe, quay đầu nhìn về phía bầu trời âm u, cơn mưa ảm đạm, khiến tâm tình cô không tốt nói: “Nếu Văn Hạo đi cùng tôi thì tốt quá . . . . . .”
Người giúp việc Nguyệt Dung mỉm cười nói: “Tiểu thư. . . . . . Cô nên nhẫn nại một chút, sắp đến hôn lễ rồi . . . . . .”
Tần Thư Lôi đột nhiên cười nói: “Tiểu nha đầu!” Xe chạy trong mưa dừng trước cửa tiệm “Áo cưới Hoàng thất”, Nguyệt Dung chống dù, mở cửa xe cho Tần Thư Lôi, Tần Thư Lôi vừa đi ra bêb ngoài, nhìn vệ sĩ nói: “Các người bên ngoài chờ tôi đi, tôi đi thử áo cưới, không có chuyện gì . . . . . .”
“Vâng !” Bọn vệ sĩ đáp lời!
Tần Thư Lôi cẩn thận đi vào tiệm áo cưới, quản lý lập tức dẫn nhân viên làm việc dìu Tần Thư Lôi lên lầu nói: “Tần tiểu thư, mời cô . . . . . Chúng tôi đã phối áo cưới xinh đẹp nhất thế giới. . . . . . Nhất định sẽ làm cô hài lòng. . . . . .”
Tần Thư Lôi cũng mỉm cười đi lên lầu, nói: “Chỉ tiếc, bởi vì thời gian quá gấp, tôi không có cách nào đặt đo vừa người . . . . . .”
“Tiệm áo cưới của chúng tôi nhất định khiến cô hài lòng. . . . . .” Mọi người cùng nhau vừa nói, vừa cười đi lên trên, Tần Thư Lôi đi tới bậc cuối cùng, vừa nhìn sảnh triển lãm áo cưới đầy xa hoa mộng ảo, lại thấy một cô gái, mặc một bộ váy áo cưới trễ ngực màu trắng mộng ảo dài năm mét, đứng trước gương toàn thân, vóc người uyển chuyển mê người, đưa lưng về phía mình. . . . . .
Tần Thư Lôi không nhịn được, nhìn cô gái đó thêm lần nữa, mỉm cười nói: “Bóng lưng này rất quen thuộc a. . . . . .”
Nói vừa xong, trước mặt Trầm Ngọc Lộ mỉm cười, quyến rũ mê người xoay người lại, tôn quý nhìn Tần Thư Lôi. . . . . .
Tần Thư Lôi sửng sốt nhìn cô ta.