“Hàn Tổng Tài?” Daniel hơi vui vẻ kêu nhỏ.
Trên mặt Hàn Văn Hạo tràn ra một chút tươi cười, nhìn Daniel dùng ngữ điệu quen thuộc, nói: “Hôm nay nghe tin nói anh và Hạ tiểu thư đính hôn, nên tới chúc mừng một tiếng, thuận tiện tặng một phần quà. . . . . .” Hắn nói xong, lập tức hơi nheo mắt, liếc nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
Vẻ mặt Hạ Tuyết lạnh lùng quay đầu đi, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều là không khí.
Daniel lập tức mỉm cười hơi tránh người ra, nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Mời vào. . . . . . Hôm nay người giúp việc vui vẻ, nên để cho các cô đi ra ngoài dạo chơi một chút, cho nên mở cửa chậm. . . . . . Xin lỗi. . . . . .”
Hàn Văn Hạo nghe, chỉ lịch sự cười cười, đi vào phòng khách, cùng Daniel ngồi trên ghế sa lon, Tả An Na liền đem quà tặng đặt trên bàn trà, đứng một bên, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyết một cái. . . . . .
“Wife?” Daniel ngồi ở ghế sofa, vươn tay, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, mỉm cười, nói: “Làm phiền em, giúp anh pha cho vị khách quý của chúng ta một ly trà. . . . . .”
Hạ Tuyết nghe, bình tĩnh gật đầu, ứng: “Vâng. . . . . . được a. . . . . .”
“Cám ơn. . . . . .” Daniel nắm nhẹ tay Hạ Tuyết, đặt bên môi, nhìn cô nhẹ nhàng hôn. . . . .
Hàn Văn Hạo hơi cúi đầu.
Hạ Tuyết nhìn Daniel mỉm cười, sau đó liền xoay người, đi vào phòng ăn, thật bình tĩnh từ trong tủ lấy ra một bộ trà vô cùng tinh xảo, pha trà ngon, tự mình bưng ra ngoài, nhìn thấy trong phòng khách cũng không có người khách khác ngoài hai người, cô bình tĩnh đi tới trước mặt bọn họ, sau đó cúi người xuống, nâng một ly trà Phổ Nhị, mặt không thay đổi sắc khẽ đặt ở trước mặt của Hàn Văn Hạo . . . . . .
Hàn Văn Hạo hơi nhướng mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Cám ơn!”
“Không cần khách khí” Hạ Tuyết sảng khoái trả lời xong, lại đem một ly trà khác khẽ đặt ở bên cạnh Hàn Văn Hạo, ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười nhìn Tả An Na nói: “Cô cũng ngồi đi. . . . . Mang giày cao gót đứng rất không dễ chịu . . .”
“Ách. . . . . .” Tả An Na nhất thời không biết nên làm sao, cúi đầu nhìn Hàn Văn Hạo một cái.
Hàn Văn Hạo hơi quay mặt nói: “Ngồi đi. . . . . .”
“Vâng ! Cám ơn. . . . . .” Tả An Na mỉm cười ngồi bên cạnh Hàn Văn Hạo.
Hạ Tuyết bình tĩnh đem một cái ly khác đặt vào trước mặt của Daniel, quay đầu lại mỉm cười nhìn hắn nói: “Uống trà đi. . . . . . anh thích uống trà xanh. . . . .”
“Cám ơn. . . . . .” Daniel vươn tay nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, dắt cô ngồi vào bên cạnh mình, sau đó ngọt ngào vươn tay, khẽ ôm hông của cô, để cho cô nhích lại gần trong ngực mình, nhẹ hôn lên tóc cô, dịu dàng mỉm cười nói: “Hàn Tổng Tài đưa quà tặng đính hôn cho chúng ta? Mở ra xem đi ?”
Hạ Tuyết vừa nghe, ánh mắt lóe lên một cái, cũng không nhìn Hàn Văn Hạo, nghiêng người ra phía trước, hai tay cầm hộp gấm màu xanh dương đậm thật quý giá, thấy trên cái hộp thêu một đóa hoa gạo, cô lướt qua đóa hoa này, mở hộp gấm ra, đột nhiên thấy bên trong là một bộ đồ trang sức Hồng Bảo Thạch quý giá, có dây chuyền, nhẫn, lắc tay. . . . . Nhìn một cái cũng biết giá trị xa xỉ. . . . . . vẻ mặt cô vẫn không chút thay đổi. . . . . .
Daniel mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Hàn Tổng Tài, anh thật là quá tiêu tốn rồi . . . . . .”
Hàn Văn Hạo cười nhẹ, nói: “Đây chỉ là tâm ý nho nhỏ, hi vọng Hạ tiểu thư có thể thích. . . . . .”
Hạ Tuyết cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt nhìn bảo thạch đỏ thẫm, từng viên rất đẹp ở trong hộp vải nhung màu xanh dương đậm, thật rực rỡ chói mắt . . . . . .
“Thích không?” Daniel ôm khẽ Hạ Tuyết, cúi xuống hỏi.
Hạ Tuyết đáp lời nói: “Thích!”
“Cám ơn” Daniel ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Hạo mỉm cười nói.
Hàn Văn Hạo lại mỉm cười, hơi đảo mắt liếc nhìn thái độ bình tĩnh của Hạ Tuyết, hắn chớp mắt, liền vươn tay cầm ly trà lên, khẽ nhấm một hớp Phổ Nhị, hơi nhíu mày . . . . . .
“Thật xin lỗi, trà Phổ Nhỉ đã qua mấy lần ngâm nước vẫn rất đắng, xin lỗi. . . . .” thậm chí Hạ Tuyết nói xin lỗi với Hàn Văn Hạo, giống như người xa lạ.
Hàn Văn Hạo vẫn không đổi sắc, đặt ly trà xuống, lạnh nhạt nói: “Còn có thể chịu được. . . . ..”
Hạ Tuyết cũng không nói chuyện nữa, thản nhiên tựa vào trong ngực Daniel . . . . . .
“Nghe nói tháng 12, Daniel tiên sinh và Hạ Tuyết tiểu thư cử hành lễ đính hôn?” Hàn Văn Hạo vẫn lễ phép hỏi.
“Đúng vậy !” Daniel mỉm cười đáp xong, dường như nghĩ tới điều gì, cúi đầu nhìn Hạ Tuyết, dịu dàng hỏi: “Cưng à. . . . . .”
“Hả?” Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Daniel hỏi: “Chuyện gì ?”
“Lễ đính hôn của chúng ta, em cần phải chuẩn bị mời những người bạn tốt của em. . . . . . ví dụ như hai người em trai của Hàn tiên sinh . . . . . .” Daniel mỉm cười nói.
Hạ Tuyết nhàn nhạt cúi đầu đáp: “Không cần đâu, bọn họ cũng rất bận rộn, chúng ta cũng không cần quấy rầy bọn họ. . . . . . Hơn nữa bọn họ không ham thích những chuyện này. . . . . .”
Hàn Văn Hạo hơi ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
“Nhưng đây là lễ đính hôn của chúng ta mà. . . . . .” Daniel lại mỉm cười nói.
Hạ Tuyết lại cười nói: “Đây là lễ đính hôn của chúng ta, người trên toàn thế giới không đến tham gia cũng không sao, chỉ cần có anh là tốt rồi. . . . . .”
Daniel cảm động cười một tiếng, véo nhẹ cằm của cô, hôn lên môi của cô.
Hàn Văn Hạo đặt ly trà xuống, nhìn màu sắc của lá trà, đỏ thẫm như bảo thạch, cũng biết là trà ngon, vẻ mặt hắn đông lạnh, không lên tiếng. . . . . .
“PAPA, chúng con đã về. . . . . .” Cô bé Hi Văn hớn hở cùng Thanh nhã chạy vào, liếc mắt nhìn thấy Hàn Văn Hạo, cô bé trừng mắt . . . . . .
Hàn Văn Hạo cũng quay đầu lại, thấy cô bé Hi Văn, hai mắt hắn trở nên nhu hòa, trong lòng không khỏi căng thẳng.
“Bảo bối. . . . . . Tới đây. . . . . . chào chú đi. . . . . .” Daniel nhìn Hi Văn mỉm cười giơ tay.
Hi Văn khẽ cắn môi dưới, do dự một lúc lâu, mới từng bước, từng bước đi đến bên cạnh Daniel, sau đó con mắt to tròn nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo, trong hai tròng mắt cất giấu suy nghĩ thật sâu xa. . . . .
Hàn Văn Hạo cũng dịu dàng nhìn Hi Văn, trong lòng mềm nhũn, ánh mắt có chút vội vàng, vừa định nói chuyện, lại nghe Hạ Tuyết nhàn nhạt đứng lên, mắt cũng không nhìn, nói: “Thật xin lỗi, thân thể của tôi có chút không thoải mái, tôi muốn nghỉ ngơi, mọi người từ từ trò chuyện . . . . . “
“Không thoải mái nơi nào ?” Daniel quan tâm đứng lên, ôm nhẹ Hạ Tuyết vào trong ngực, hỏi.
Hạ Tuyết thật sự cảm thấy không thoải mái, nói với Daniel nói: “Lúc nảy em pha trà, đột nhiên cảm thấy đầu có chút nặng, dường như là bị cảm rồi”.
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, quả thật khuôn mặt của cô hơi tái nhợt, nhớ đêm qua cô té trong mưa khóc, trong lồng ngực dâng lên cảm giác khó chịu . . . . . .
Thanh Nhã lập tức đi tới, nói: “Tiểu thư, vậy tôi đỡ người trở về phòng nghỉ ngơi. . . . . .”
Hàn Văn Hạo cũng đứng lên nhìn bọn họ, hơi cười nói: “Nếu thân thể Hạ tiểu thư không thoải mái, vậy tôi đi trước, không quấy rầy mọi người”.
“SORRY!” Daniel có chút ngượng ngùng cười nói.
“Không có gì. . . . . .” Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết một cái. . . . . .
Ánh mắt Hạ Tuyết rời rạc, nét mặt không chút thay đổi tựa vào trong ngực Daniel, không lên tiếng.
“Thanh Nhã, đưa tiễn Hàn tiên sinh. . . . . .” Daniel căn dặn Thanh Nhã.
“Vâng !” Thanh Nhã nghe nói, lập tức gật đầu, sắc mặt Hàn Văn Hạo cũng nghiêm nghị rời phòng khách, một lần nữa xoay người muốn tạm biệt Daniel, lại nhìn thấy hắn đã ôm Hạ Tuyết, gấp gáp bước nhanh vào trong phòng, ánh mắt hắn chớp một cái, cùng Tả An Na đi ra ngoài. . . . . .
Cô bé Hi Văn vẫn đứng ở đầu kia phòng khách, nhìn Hàn Văn Hạo đi ra ngoài, cô bé trợn to hai mắt đang suy nghĩ một chuyện, suy tính một chuyện, cũng nện bước chân nhỏ, đi ra khỏi phòng khách, vừa đi vừa nói với những người giúp việc nói: “Cháu muốn ra ngoài đi dạo, các người không được đi theo, người nào đi theo cháu sẽ không thích người đó ! !”
Những người giúp việc không còn cách nào, chỉ đành nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô bé Hi Văn chớp qua cửa chính phòng khách . . . . .