Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng, ôm Hạ Tuyết, nhìn vẻ mặt mê ly của cô: “Cô cũng như sáu năm trước, vẫn vô dụng như thế! Không thể bảo vệ bản thân mình, gây phiền toái cho người khác! Xem ra, năm đó tôi đuổi cô đi là đúng!”
Hạ Tuyết sửng sốt, đột nhiên hứ một tiếng, nở nụ cười lạnh, vứt bỏ cây dù, mặc ưa trút xuống trên người, không sợ hãi nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Không cần hành hạ như vậy, vừa rồi tôi không bảo anh che chắn bọt nước cho tôi, ngươi không cần như vậy! ! Sáu năm trước tôi như thế nào? Sáu năm sau, không có anh, tôi cũng vẫn rất tốt? Anh có tác dụng gì trong cuộc đời của tôi ?”
Hàn Văn Hạo đột nhiên nhớ tới buổi tối sáu năm trước ấy, hắn mặt lạnh nhìn cô hỏi: “Tại sao sáu năm trước, gọi điện thoại cho tôi! Vừa khóc, vừa cười?”
Hạ Tuyết quay đầu lại, nhìn mưa, đứng trước đài phun nước, không lên tiếng!
Hàn Văn Hạo che dù, đến gần Hạ Tuyết che mưa cho cô, hỏi lại: “Tôi hỏi lại cô một lần nữa, tại sao sáu năm trước lại gọi điện thoại! !”
Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, đột nhiên cười nói: “Tôi cảm thấy anh rất kì quái! Anh bảo tôi đi thật xa, muốn tôi không quay đầu lại, sáu năm sau, anh lại hỏi tôi, lúc ấy đã xảy ra chuyện gì? Anh không sao chứ! Đã đói bụng, đầu óc cũng bị choáng váng sao?”
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn cầm cây dù đen, nhìn cô chằm chằm! !
Hạ Tuyết mặt lạnh quay đầu, ôm vai, ánh mắt trong veo, lạnh lùng nói: “Có thể có chuyện gì? Lúc ấy tôi phát điên, gọi điện thoại cho anh thôi! ! Tôi không chỉ gọi cho anh, tôi còn gọi điện thoại cho rất nhiều người! Anh không cần phải ngạc nhiên! Cũng không cần tưởng là tôi buổi tối ấy không có chỗ ngủ, muốn đến nhà anh! Đến nhà anh ngủ một giấc, kỳ thật cũng không yên ổn! Anh cũng đừng quá xem mình là quan trọng!”
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, cũng không nói lời nào, che dù xoay người rời khỏi, khuôn mặt kiên nghị, nhìn không ra hắn suy nghĩ gì!
Hạ Tuyết không cử động, nhìn mưa gió, đứng trước đài phun nước, ánh mắt kiên định! !
*****
Bệnh viện!
Phòng bệnh VIP!
Chỗ nào cũng vô cùng xa hoa. . . . . .
Cẩn Nhu nằm trên giường bệnh, nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt tái nhợt, cả người tuôn mồ hôi lạnh, thân thể trằn trọc không yên, ở trên giường nhẹ nhàng giãy giụa . . . . . .
Daniel ngồi một bên, nhìn Cẩn Nhu khó chịu như vậy, cau mày.
Cẩn Nhu đột nhiên không yên ổn hé môi tái nhợt, gọi nhỏ: “Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . . dừng bỏ con . . . . . con cầu xin mẹ. . . . . . đừng bỏ con . . . . . .”
Sophie cầm khăn lông trắng, cẩn thận lau mồ hôi trên gương mặt cô, ngạc nhiên nói: “Có phải cô ấy gặp ác mơ hay không?”
“Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .” Cẩn Nhu dường như ở trong mộng, buồn bả kêu, nước mắt từ khóe mắt lăn ra.
Daniel nhìn giọt lệ nơi khóe mắt cô, hơi chút ngạc nhiên nói: “Ở trong mơ khóc thật bên ngoài, chuyện này nhất định vô cùng thương tâm”
Sophie cũng gật đầu, cẩn thận lau mồ hôi trên trán.
“Mẹ! ! Đừng bỏ con !” Cẩn Nhu đột nhiên vùng vẫy một cái, từ trên giường thẳng ngồi dậy, cô sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, mờ mịt địa nhìn xung quanh, cô thở phì phò, nuốt cổ họng khát khô, cúi đầu. . . . . .
“Cô đã tỉnh?” Sophie mỉm cười nói với Cẩn Nhu: “Vừa rồi cô ngất trong mưa, chủ nhân chúng tôi đưa cô vào trong bệnh viện!”
Cẩn Nhu sửng sốt quay đầu nhìn Daniel, hắn đang tao nhã ngồi trên ghế sô pha xa hoa . . . . . .
Daniel nhìn cô mỉm cười, sau đó nói: “Tôi nghĩ chắc cô gặp chuyện gì rồi. Dù sao từng gặp mặt một lần! Không thể để mặc cô! Sau này, bác sĩ đến xem bệnh cho cô, nói cô đơn giản chỉ bị trúng gió, vừa rồi phát sốt, nhưng đã hạ rồi. . . . . .”
Cẩn Nhu cả người mỏi mệt ngồi trên giường, cúi người xuống.
Daniel hỏi Sophie: “Vị tiểu thư này hạ sốt chưa?”
“Hạ sốt rồi !” Sophie nói.
Daniel gật đầu, giơ cổ tay, nhìn đồng hồ, mới nói: “Hạ sốt thì tốt rồi, tôi không quấy rầy cô nữa. Tôi còn có việc bận rộn! Cô ở trong này nghỉ ngơi cho tốt, tất cả chi phí bệnh viện này, thư ký tôi sẽ sắp xếp! Tôi đi trước thôi”.
Daniel phong độ thân sĩ nhìn cô mỉm cười, sau đó xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng bệnh.
Cẩn Nhu nhìn hắn rời khỏi, ánh mắt chớp lóe, đột nhiên rút ống tiêm cắm ở trên tay mình, mặc áu tươi chảy xuống, chạy đến trước mặt Daniel, chặn đường đi của hắn, tức giận nói với hắn: “Ai bảo anh nhiều chuyện? Ai bảo anh cứu tôi ? Tôi không cần anh cứu tôi ! ! Bản thân tôi muốn chết muốn sống, mắc mớ gì đến anh?”
Daniel nhanh chóng cúi đầu, nhìn máu nơi cổ tay cô, hắn lập tức kêu Sophie: “Đi gọi bác sĩ! !”
“Vâng!” Sophie lập tức đi ra ngoài.
“Về trên giường nằm đi!” Daniel tiến lên, đỡ cánh tay của cô, muốn để cho cô nằm một chút.
“Anh tránh ra!” Cẩn Nhu thương tâm khổ sở nhìn Daniel, khóc lóc nói: “Tôi không cần anh đỡ tôi!! Tôi không cần anh cứu tôi !! tôi muốn chết, mắc mớ gì đến anh?”
Cô vừa nói xong, đột nhiên kích động chạy đến cửa sổ phòng bệnh, trèo ra sân thượng, cắn răng nắm lấy rào chắn, muốn nhảy xuống! !
“Vô muốn làm gì?” Daniel kinh hoảng chạy đến phía sau cô, chụp lấy thắt lưng cô, ôm vào trong lòng, mặc ưa trút xuống ngoài sân thượng, nhìn cô nghi hoặc và kinh ngạc hỏi: “Tại sao cô muốn chết! ?”
“Chuyện không liên quan đến anh!” Cẩn Nhu khóc vừa muốn nhảy xuống! !
Daniel vẫn cứ ôm chặt thân thể của cô, sốt ruột nói: “Có chuyện gì, trong lòng không nghĩ ra, muốn tự tử?”
Cẩn Nhu đứng trên ban công, tuyệt vọng ngẩng đầu lên, nhìn mưa bay đầy trời, dựa vào trong ngực Daniel, khóc rống lên. . . . . .
Daniel sửng sốt, mặc dù có chút không quen, nhưng đành phải than nhỏ, ôm người cô, vỗ vỗ lưng cô, nói: “Khóc thì khóc đi, đã chết còn không sợ, còn sợ còn sống? Kiên cường một chút!”
Cẩn Nhu vươn tay, ôm cổ Daniel, càng khóc to lên, nước mắt theo hốc mắt lăn xuống, ngẩng mặt lên, ánh mắt thoáng qua ý cười lạnh lẽo, chừng một chút, cô đột nhiên đẩy Daniel ra. . . . . .
Daniel bất đắc dĩ nhìn cô, nhàn nhạt mỉm cười rồi.
Cẩn Nhu rơi lệ nhìn hắn, nói: “Người anh cũng ướt hết rồi. . . . . .”
“Nothing!” Daniel vội vàng đỡ Cẩn Nhu đi vào phòng bệnh nói: “Mau vào đi thôi, đều bị ướt mưa, sau này không cần kích động như vậy”.
Cẩn Nhu khổ sở rơi lệ, trong nháy mắt, thân thể đột nhiên mềm nhũn, muốn té lăn trên đất, đúng lúc Daniel vừa đỡ, ôm ngang cô, đi đến giường. . . . . .
Cẩn Nhu ôm cô của hắn, gần gũi nhìn hắn, mặt có chút đỏ lên, nhịn không được dựa đầu vào cổ của hắn, nói: “Cám ơn anh. . . . . .”
Daniel bất đắc dĩ cười, vừa muốn đặt cô trên giường, nghe tiếng gõ cửa, Sophie dẫn bác sĩ đi tới nói: “Bác sĩ đến đây. . . . . .”
Hàn Văn Kiệt đi vào phòng bệnh, liếc mắt một cái nhìn thấy Daniel ôm Cẩn Nhu đứng ở bên giường, hắn ngạc nhiên sửng sốt.