Hàn Văn Hạo chậm rãi nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười nói với Daniel: “Không có việc gì. . . . . .”
“Nhưng. . . . . .” Có lẽ Daniel đã hiểu ra gì đó, quay đầu lại, có chút trách cứ nhìn Hạ Tuyết, dùng ánh mắt hỏi cô. . . . . .”Sao lại thế này?”
Hạ Tuyết chỉ ôm vai, thờ ơ không sao cả, trở phòng mình, không thèm nể mặt!
“Sorry!” Daniel mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo: “Cô ấy có chút bướng bỉnh, rất xin lỗi. . . . . . hai lần ba lượt có lỗi với anh. . . . . . Thật vô cùng xin lỗi!”
Hàn Văn Hạo khẽ nhếch môi cười, ánh mắt có chút tức giận nói: “Không có việc gì. . . . . . chỉ có điều bình thường cô ấy không phải bướng bỉnh sao?”
Daniel bất đắc dĩ cười nói: “Đều do thường ngày tôi nuông chìu làm hư cô ấy………Bởi vì cô ấy đã từng trải qua rất đau khổ và mệt mỏi, cuối cùng tôi muốn cho cô ấy tất cả. . . . . . Chỉ cần cô ấy vui vẻ là được. . . . . . Bất quá, hãy tin tưởng tôi, cô ấy thật là một cô gái rất tuyệt vời, chỉ cần anh ở chung cô ấy lâu ngày, anh sẽ yêu nụ cười của cô ấy, tính cách cô ấy rất hoạt bát, đáng yêu . . .”
Hàn Văn Hạo nhàn nhạt nhìn Daniel, đành phải cười yếu ớt, không lên tiếng.
Hạ Tuyết dựa hành lang bên cạnh, nghe những lời này, đột nhiên cười đi vào phòng!
Thanh Nhã và người giúp việc cũng lo lắng đi theo vào phòng, khẩn trương nói với Hạ Tuyết: “Tiểu thư, cô muốn đi ra ngoài?”
“Uhm. . . . . .” Chỉ cần Hạ Tuyết nhớ tới ly coffee kia, đột nhiên cảm xúc rất tốt, chạy vào tủ quần áo, đi chân trần, chui vào bên trong tủ, ở bên trong treo rất nhiều quần áo lộng lẫy, cô lật tới, lật lui . . . . .
Thanh Nhã và tất cả người giúp việc đều cười nhìn Hạ Tuyết, cô rất đáng yêu như vậy, ở trong tủ quần áo cao lớn, chui tới chui lui, Hạ Tuyết đột nhiên từ một đống lớn trong quần áo thò đầu ra, nhỏ giọng thần bí hỏi các cô: “Hey! Không bằng bây giờ, chúng ta thừa dịp Hi bảo bối đang ngủ, gọi điện thoại cho nó?”
Thanh Nhã và đám người giúp việc ăn ý cười nói: “Cô không nên làm như vậy! tiểu chủ nhân sẽ rất tức giận !”
“Không! ! Tôi muốn làm như vậy!” Hạ Tuyết lập tức từ trong tủ quần áo, nhảy ra, dựa vào ngăn tủ, cười vang, đưa ngón tay ra nói với Thanh Nhã: “Đem di động cho tôi !”
Thanh Nhã bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết lập tức nhíu mày nhìn cô. . . . . .
Thanh Nhã đành phải đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy điện thoại di động, đưa cho Hạ Tuyết nói: “Cô vẫn muốn. . . . . .”
Hạ Tuyết đã bấm số điện thoại của con gái, vô cùng hưng phấn, nằm trên đống quần áo hoa lệ kia, chờ đợi. . . . . .
Rốt cuộc! ! Điện thoại đã nối máy ! !
Hạ Tuyết nghe đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói của con gái mơ mơ màng màng …… “ALLO. . . . . .”
Hạ Tuyết lập tức hưng phấn ngồi dậy, cúi đầu giả giọng như một bà già, kêu nhỏ: “Này. . . . . . Ta là lão yêu quái trong rừng, con là tiểu tinh linh phải không? Ta muốn mang con đi ! ! Giao con cho sói xám lớn! ăn thịt . . . . . .”
“A! !” Hi bảo bối ở đầu bên kia, tức giận kêu to: “Mẹ ………..OH! MY GOD! Bây giờ đã 3 giờ sáng, mẹ gọi điện thoại đến đây dọa người! ! Mẹ thật là quá đáng mà ! !”
Hạ Tuyết nhịn không được cất tiếng cười to, nói: “Ai bảo lần trước con làm mẹ sợ a? Con có nhớ mẹ không ?”
“Con không nhớ mẹ chút nào! !” Hi bảo bối tức giận kêu to: “Người quay phim cho tốt đi! Quay khó coi, cũng không có quan hệ tới con! Đừng gọi điện thoại làm phiền con! Mẹ độc lập một chút được không?”
“Hey! !” Hạ Tuyết bật khóc nói: “Nếu mẹ độc lập một chút, năm đó trời mưa to. . . . . .”
“Năm đó trời mưa to, mẹ sinh con ra vô cùng bi thảm! Mẹ đã nói qua mấy chục vạn lần a! !” Hi bảo bối tức giận khóc to: “Đổi chuyện khác ! BABY?”
“Xem tính tình con kìa? Tính tình giống ai vậy hả?” Hạ Tuyết trừng mắt hỏi!
“Thật đáng tiếc, tính cách con giống mẹ! !” Hi Văn tức giận nói xong, đột nhiên hỏi: “Con đố mẹ đề tài IQ! Mặt trời, Mặt trăng, ai làm qua thái giám! ? trong hai chọn một, chỉ cho chọn một lần!”
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, lập tức nói: “Mặt trăng?”
“Mặt trời công công a! ! Đương nhiên là thái giám a! ! Con hỏi mẹ tiếp, trên thế giới, hòn đảo nhỏ nhất là đảo gì” Hi Văn hỏi lại.
Hạ Tuyết lại nghĩ nghĩ, đột nhiên cười nói: “Gabon!”
“Nơi trốn tránh! Con lại hỏi mẹ, sói đến đây, đoán hoa quả! !” Hi Văn nhanh chóng hỏi.
Hạ Tuyết nghĩ tới nghĩ lui. . . . . .
“Mẹ ……. quả khế! Cám ơn cha con, mặc dù tính cách của con giống mẹ, nhưng chỉ số thông minh của con không giống mẹ! ! Cám ơn! Ngủ ngon! ! Không! ! Chỗ của mẹ là buổi sáng!! Nếu có thời gian, đọc nhiều văn Trung Quốc hơn! Ngay cả quả khế cũng không biết!”
Điện thoại “tút” một tiếng cúp máy, Hạ Tuyết tức giận nắm điện thoại, nhìn Thanh Nhã và các người làm, la hét: “Có như vậy cũng chửi mẹ nó sao?”
Thanh Nhã cười nói: “Cô đừng nóng giận, từ trước đến nay Hi Văn tiểu thư đi ngủ, không thích bị người khác quấy rầy!”
“Nhưng nó giống như là người lớn vậy! Giống Tổng Thống phu nhân vậy!” Hạ Tuyết ném điện thoại di động vào trong tủ quần áo!
Thanh Nhã nhìn thái độ Hạ Tuyết, mỉm cười nói: “Tiểu thư từ Pháp trở về, bị chênh lệch múi giờ, tinh thần có chút mệt mỏi rồi!”
Hạ Tuyết đột nhiên cúi đầu, nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua, cười nhìn Thanh Nhã nói: “Thả lỏng cuộc sống một chút đi! Nên nhìn mọi người! điều chỉnh trạng thái của mình, Hi bảo bối chúng ta nói như thế nào? Utraman sở dĩ thiên hạ vô địch, là vì nó biết biến hóa!”
Thanh Nhã nở nụ cười.
Hạ Tuyết lập tức vui vẻ cười nói với Thanh Nhã: “Hôm nay thay đổi tâm trạng xem!”
Cô vừa dứt lời, chui vào trong tủ quần áo, ở bên trong chui qua phải, chui qua trái, cô đã thay đổi váy dài màu đen cổ chữ V, toàn thân gợi cảm duyên dáng đi ra, đứng trước gương, ngửa mặt mỉm cười đưa ngón tay. . . . . .
Thanh Nhã lập tức sai người giúp việc cầm cái hộp dài gồm 37 loại son môi, mở nắp. . . . . .
Hạ Tuyết quay đầu lại, đôi mắt đẹp nhấp nháy, nhìn khắp một lượt tất cả màu son môi, cuối cùng ngón tay đưa lên hộp son môi trước mặt, dời tới dời lui, chọn một màu son môi đỏ tươi, mỉm cười mở ra, nhìn vào gương chậm rãi vẽ loạn……khẽ mím môi, màu đỏ tươi sáng. . . . . . Cô hài lòng cười!
Hạ Tuyết không trang điểm, nhưng cô luôn chuẩn bị son môi. . . . . . Son môi có thể làm ột người phụ nữ trở nên gợi cảm, gợi cảm là vũ khí cần thiết của phụ nữ, cũng là sự tự tin nhất của một phụ nữ!
Thanh Nhã đứng một bên, vô cùng khen ngợi cười nói: “Màu son môi này thật đẹp, phối hợp với váy dài màu đen của cô, càng xinh đẹp! Tiểu thư thưởng thức, người bình thường không thể so sánh được !”
Hạ Tuyết cười, vén chiếc váy dài đi đến tủ giầy, lấy một đôi giày cao gót màu đỏ cao 10 phân, nhờ người giúp việc mang vào, cô đứng trước gương, hài lòng mỉm cười, đưa bàn tay ra. . . . . .
Người giúp việc lập tức đem một cái túi xách nhỏ màu đen đặt vào trong tay Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết nhận túi xách, nhẹ hất mái tóc xoăn, váy dài phất phới, trông rất phong tình đi ra khỏi phòng. . . . . .
Lúc nảy, Hàn Văn Hạo sai quản lí khách sạn đưa đến đây ình một bộ tây phục màu đen, phối hợp áo sơ mi đen, cổ áo mở ra, thanh lịch, tao nhã ngồi trên sofa, tiếp tục đàm phán với Daniel về hợp tác dự án, mí mắt nhướng lên, nhìn Hạ Tuyết mặc bộ váy dài màu đen gợi cảm, tươi đẹp, thoải mái, đang mỉm cười đi tới, ánh mắt của hắn chớp lóe. . . . . .
“Muốn đi ra ngoài?” Daniel mỉm cười hỏi Hạ Tuyết.
“Uh`m!” Hạ Tuyết mỉm cười đi tới trước mặt Daniel, khom người xuống, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo cúi đầu xem văn kiện, giả vờ như không nhìn thấy.
Trong lúc Hạ Tuyết vừa định xoay người, nhớ tới đề tài IQ của con gái vừa rồi, cô vẫn không nhịn được tức giận, quay đầu, nhìn vẻ mặt trầm tĩnh Hàn Văn Hạo, ánh mắt cô đột nhiên chớp chớp, sờ nhẹ tóc bên tai mình, dịu dàng, lễ phép gọi nhỏ Hàn Văn Hạo: “Hàn. . . . . . Tổng Tài?”
Hàn Văn Hạo nghe Hạ Tuyết lại có thể gọi mình lễ phép như vậy, ngược lại, mày của hắn nhíu lại, có chút trào phúng cười nói: “A….? Khách khí như vậy?”
“Tôi có chuyện muốn thỉnh giáo anh một chút. . . . . .” Hạ Tuyết tay cầm túi xách đen, tao nhã bước đến ngồi xuống sofa sang trọng, nhẹ kéo chiếc váy dài ra hai bên, để lộ đôi chân dài gợi cảm mê người và đôi giày màu đỏ. . . ..
Hàn Văn Hạo đóng văn kiện, lạnh lùng nhìn cô, đáp lại. . . . . .”Uhm!”
“Tôi muốn hỏi anh vài chuyện …… Không biết anh có thể trả lời tôi hay không?” Hạ Tuyết vươn tay, nhẹ nâng cằm lên, mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói.
Hàn Văn Hạo lại cười lạnh nói: “Có thể. . . . . . Chỉ là cô không cần khách khí như vậy! Thế này thì không giống cô rồi !”
Daniel cũng nhắc nhở Hạ Tuyết: “BABY? ARE YOU OK?”
“YES!” Hạ Tuyết bắt đầu có chút thần thần bí bí nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi: “Mặt trời, Mặt trăng, ai làm qua thái giám!? trong hai chọn một, chỉ cho chọn một lần!”
Hàn Văn Hạo nhíu mày nhìn cô!
“Anh không trả lời được? Đúng hay không?” Hạ Tuyết vui vẻ cười nói.
Hàn Văn Hạo thở phì phò, có chút nhàm chán mở văn kiện nói: “Mặt trời!”
Hạ Tuyết nhíu mày, hỏi tiếp: “Trên thế giới hòn đảo nhỏ nhất, là đảo gì?”
Hàn Văn Hạo không còn nhẫn nại nói: “Nơi trốn tránh!”
“Sói đến đây, đoán một dạng hoa quả!” Hạ Tuyết hồi hộp hỏi.
“Quả khế. . . . . .” Hàn Văn Hạo không thể nhịn được nữa, khép văn kiện, nhìn cô, dùng ánh mắt cảnh cáo nói với cô: “Hạ tiểu thư, cô muốn làm gì? Sao hỏi vấn đề ngu ngốc này! Câu trả lời ngu ngốc như vậy!”
“BABY!” Daniel ngại ngùng gọi Hạ Tuyết. . . . . .”Em đã đến giờ rồi! Đừng quấy rầy chúng tôi ! Chúng tôi có việc rất quan trọng cần bàn!”
Hạ Tuyết thở dài một hơi nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Xem ra, tôi phải cảm ơn anh một chút! Cám ơn! Hai người cứ từ từ tán gẫu!”
Hạ Tuyết nói xong, đành phải bất đắc dĩ đứng lên, đi ra ngoài. . . . . . Đi đến một nửa, lại quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo tò mò nói: “Anh có thể nói cho tôi biết, IQ của anh bao nhiêu hay không?”
Hàn Văn Hạo lạnh lùng ngẩng đầu hỏi: “Cô có ý tứ gì? cô có đủ tư cách thông minh để hỏi IQ của tôi bao nhiêu sao?”
Hạ Tuyết hừ một tiếng, quay đầu kéo váy dài phất phơ đi ra ngoài!
“180!” Hàn Văn Hạo vừa nhìn văn kiện vừa lạnh lùng nói!
Hạ Tuyết sửng sốt. . . . . .