Bạn sẽ tìm thấy niềm vui khi giúp đỡ người khác bằng tất cả tấm lòng

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển chương 209

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển chương 209 là một trong những tập truyện ngôn tình Trọng Sinh Chi Ôn Uyển được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Trọng Sinh Chi Ôn Uyển chương 209 ngay.

  • Tác giả: Lục Nguyệt Hạo Tuyết
  • Tên truyện: Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
  • Số chương: 477
  • Số lượt xem: 211
Giá như tớ có thể đọc được những dòng suy nghĩ từ cậu để biết rằng cậu nghĩ gì về tớ. Tớ ko thể chờ đợi hoài được vì càng đợi tớ lại càng cảm thấy tuyệt vọng.

Nội dung truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển chương 209

Tô phủ

“Không nghĩ tới, bọn họ lại đối với Ôn Uyển động thủ. Con còn tưởng rằng, bọn họ sẽ đối với Trịnh vương động thủ. Không nghĩ tới, dĩ nhiên là động thủ với đứa bé kia.” Tô Hiển ở trong mật thất, trầm thấp nói.

“Đoán chừng , bọn họ cho rằng là Ôn Uyển đề nghị với Hoàng thượng, để cho Trịnh vương đi Hà Nam giúp nạn thiên tai. Quan hệ của Quận chúa cùng Trịnh vương, kinh thành không người nào không biết, nói bọn họ thân như cha con ruột thịt cũng không quá đáng chút nào. Hoàng thượng hiện tại thương yêu Quận chúa như vậy, hơn nữa Quận chúa có trí thông minh vượt xa những đứa trẻ cùng tuổi. Tương lai đối với Trịnh vương, sẽ là một trợ lực rất lớn. Bọn họ sợ Quận chúa đối với hoàng thượng ảnh hưởng quá lớn, tương lai sẽ trở thành đại họa. Hiện tại xuất thủ đối phó Ôn Uyển, cũng là trong dự liệu. Chẳng qua là, ta không nghĩ tới, bọn họ có thể dung tới thủ đoạn kịch liệt tới bực này.” trên mặt Tô Tướng hiện lên vẻ sầu lo. Không nghĩ tới, họ ra tay quá nhanh. Không ngờ dám giết người ở nơi phố xa sầm uất như vậy, không một chút cố kỵ, thật sự khiến cho người ta run rẩy. Chờ Trịnh vương trở lại kinh thành, vậy nơi này cũng sẽ không còn yên bình nữa rồi.

“Một đứa trẻ như vậy, có thể trợ lực gì cho Trịnh vương a.” Tô Hiển lắc đầu.

“Không nói tương lai, chính là hiện tại, đã là đại họa rồi. Không nói nàng thông minh tài trí, chỉ sợ nàng cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Chỉ cần nàng mỗi ngày ở trước mặt hoàng thượng, chính là trợ lực tốt nhất đối với Trịnh vương, con nên biết như vậy.” Tô Tướng bình thản nói một câu, khiến cho Tô Hiển mở to hai mắt nhìn. Một hồi lâu, mới nhớ tới, Ôn Uyển đích xác vô cùng giống Trịnh vương, đã xác nhận không phải cha con ruột thịt, vậy còn dư lại một phương án, dĩ nhiên là . . . . .

“Chuyện lần này, thật sự là Quận chúa đề nghị sao? Không thể nào đâu, hoàng thượng sao lại có thể đùa giỡn với đại sự bực này, con không tin.” Tô Hiển suy nghĩ một chút, có chút chần chờ.

“Nếu như Ôn Uyển thật sự đề nghị hoàng thượng làm như vậy, không chừng lần này phái người đi chưa chắc đã là Trịnh vương. Lần này Ôn Uyển bị chấn kinh, hoàng thượng cũng sẽ không ban thưởng bốn hộ vệ cho nàng. Ôn Uyển là một đứa trẻ vô cùng thông minh, nàng sẽ không đi làm những chuyện ngu xuẩn này. Nữ tử không được tham gia vào chính sự, một khi nàng thật sự làm như vậy, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho nàng, càng sẽ không thương yêu nàng như vậy.” Tô Hộ vô cùng lãnh tĩnh nói.

“Lần này, hoàng thượng vì bệnh mà hôn mê ngất đi, nhất định đã tỉnh ngộ ra nhiều điều, cho nên, lần này hẳn là sẽ chọn ra người kế vị. Chuyện của Ôn Uyển Quận chúa, chỉ là một màn mở đầu. Chờ Trịnh vương trở lại kinh thành, câu chuyện chân chính mới bắt đầu. Khi đó, sẽ lại là một hồi tinh phong huyết vũ, không người nào có thể không để tâm.” Một lão giả phụ tá thanh âm khan khan lên tiếng nói, phụ tử Tô gia đều gật đầu.

“Cha, chúng ta không thể không đếm xỉa đến chuyện này.” Tô Hiện tới thời điểm mấu chốt tuyệt đối sẽ không rơi ở phía sau.

“Cha thân là quan chủ quản, làm sao có thể không đếm xỉa đến. Một khi đã bước vào guồng quay, cha nhất định sẽ bị bọn họ buộc đứng vào một bên, không thể nào giữ vững trung lập .” Tô Tướng lắc đầu .

“Vậy chúng ta ủng hộ người nào? Ủng hộ Trịnh vương sao?” Tô Hiển nhẹ giọng hỏi.

“Lão hủ thấy, hay là chờ bọn họ trở lại kinh thành, quan sát một thời gian ngắn. Nếu như thái độ của hoàng thượng đối với Trịnh vương càng ngày càng tốt, vậy chúng ta liền ủng hộ Trịnh vương. Phải biết rằng, ban đầu hoàng thượng vô cùng chán ghét Trịnh vương. Nếu như hoàng thượng có thể thay đổi thái độ đối với Trịnh vương, đều này liền chứng minh đáy lòng hoàng thượng đã chấp nhận thân phận Trịnh vương. Như vậy tướng gia người đứng về phía Trịnh vương sẽ có phần thắng lớn hơn, hơn nữa tương lai có thể có được lợi ích cũng là lớn nhất .” Lão giả điểm trúng trọng điểm.

Phụ tử hai người đều gật đầu. Nếu như vậy, Tô gia chính là nhà mẹ đẻ của Trịnh vương. Còn có cái gì có thể lớn hơn lợi ích của nhà ngoại nữa. Trên thực tế, Tô Tướng đã sớm có chủ ý.

Hoàng cung, Dưỡng Hòa điện

“Nàng chẳng qua là oán trách, nói những người đó không muốn quyên hiến tiền bạc. Không nỡ thì đừng có quyên, còn trút bực tức lên người nàng?” Hoàng thượng nghe, không khỏi buồn cười hỏi nữa một lần. Người phía dưới rất khẳng định nói , dạ, Ôn Uyển Quận chúa chính là tỏ vẻ như vậy .

“Làm khó nàng, là trẫm đem nàng kéo vào những thị phi này. Ngươi đi xuống đi, sau này phải bảo vệ nàng cho thật tốt, không để cho nàng rụng một sợi tóc.” Hoàng thượng vừa nói vừa nhìn người quỳ trên mặt đất.

“Về phần nàng nghĩ an bài hôn sự của các ngươi, ý nghĩa chính là Trẫm nếu đem các ngươi cho nàng, nên nghe theo nàng phân phó.” Người phía dưới chấn động, cúi đầu nói, tuân chỉ.

Hoàng đế để cho hắn lui xuống.

“Ôn Bảo, ngươi nói Ôn Uyển thật sự không biết, hay là giả bộ không biết đây?” Một đứa trẻ thông minh trong sáng như vậy, lại không biết chuyện này thì quả thật kỳ lạ. Nói ra, mình cũng không tin. Nhưng là tất cả biểu hiện của nàng vừa rồi, xem ra quả thật là không biết hết huyền cơ bên trong.

“Quận chúa mặc dù thông minh, nhưng nàng từ nhỏ ở nông thôn lớn lên. Mấy năm này đọc chút ít thi thư, tuy nhiên nàng cũng không có tiếp xúc với những chuyện phức tạp. Hơn nữa lão nô thấy Quận chúa đúng là đối với chuyện này rất chán ghét, cũng không muốn rắc rối lôi thôi. Nếu không, mỗi lần các nương nương trong cung đến xin gặp, nàng cũng sẽ không trưng ra bộ mặt khó chịu buồn bực. Về phần Quận chúa có biết càn khôn bên trong hay không, lão nô cảm thấy điều này không quan trọng. Quan trọng là Quận chúa đối với hoàng thượng một mảnh lòng thành, là thật tâm thực lòng đối đãi ,vậy là đủ rồi.” Ôn công công đã nói ra những lời hoàng đế muốn nghe.

Ôn công công đối với Ôn Uyển có ấn tượng vô cùng tốt, mặc dù Ôn Uyển rất không bình tĩnh khi nghe thấy giọng nói khàn khàn như vịt đực của hắn, cũng không cho hắn tiền thưởng. Nhưng lúc trước nghe được hắn nói chuyện khàn khàn như vậy, Ôn Uyển liền cho hắn một phương thuốc cổ truyền. Nói ngày ngày đều phải uống, đối với cổ họng rất tốt, sẽ không bị nóng trong, dùng quanh năm suốt tháng ngăn chặn việc phát tác của chứng viêm thanh quản. Lần khác nàng lại đưa cho hắn một phương thuốc, để cho hắn mỗi ngày trước khi đi ngủ ngâm chân, bởi hắn luôn phải đứng có những lúc không chịu nổi, dùng phương thuốc kia, có thể giúp chân trở nên thư thái, giảm bớt áp lực khi đứng nhiều. Những thứ này mặc dù thật nhỏ, nhưng lại khiến cho hắn vô cùng cảm động. Những thứ này nếu so sánh với tiền bạc thì quả thực có chút uất ức. Cho nên, hắn cũng phải là thừa hơi phí sức nói tốt cho Ôn Uyển.

“Đúng vậy a, trẫm có nhiều con gái, cháu gái như vậy, cũng chỉ có đứa cháu này khiến cho trẫm cảm thấy đặc biệt ấm lòng. Bất kể nàng có biết hay không, ít nhất nàng đối với trẫm là thật tâm thực lòng . Những kẻ làm khó nàng, thấy tình cảnh của trẫm bây giờ, rốt cục đã không kìm nén được rồi.” Đầu tiên là sắc mặt trầm xuống, cuối cùng lại là tức giận la mắng ra ngoài.

Ôn công công ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ, không dám mở miệng khuyên nhủ.

Sau sự kiện Ôn Uyển suýt bị ngựa điên đâm phải, quan sai đã áp giả Mã Thiên Khuê ba người về kinh thành. Việc xử trí ba người này liền trở thành một vấn đề lớn.

Có chủ trương nói giết, bởi vì mấy con sâu làm rầu nồi canh này mà khiến nhiều người uổng mạng. Nhưng là cũng có người nói bọn họ chỉ nhận hối lộ, cũng không phải là trực tiếp làm hại người, nên chiếu theo điều luật nhận hối lộ để xử phạt. Tranh luận rất gay gắt nhưng lại không đi đến kết quả nào. Nếu là căn cứ vào những kinh nghiệm trước đây mà nói, dĩ vãng cũng đã phát sinh tình huống tương tự , chỉ khác là tất cả đều sống sốt, chẳng qua là bị bãi quan vĩnh viễn cũng không bị giết. Mà đối với ba kẻ phạm tội kia thái độ lần này lại tương đối cứng rắn. Dĩ nhiên, trong đó có một người đã tỏ rõ thái độ.

Ôn Uyển dưỡng bệnh tốt lên liền ở bên hầu hạ hoàng. Nghe được mấy đại thần bên kia gay gắt tranh luận giết hay là không giết. Hoàng đế ở bên cạnh thản nhiên nhìn Ôn Uyển, cười hỏi”Ôn Uyển, con có phải đang có chủ ý gì rồi không?”

Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.

Hoàng đế cười nói”Con nói xem, ông ngoại cho phép con nói ra suy nghĩ của mình một chút . Cũng không phải là nghị luận triều chánh, chỉ là tổ tôn chúng ta cùng nhau tâm sự. Có ý kiến gì đừn ngại cứ nói.”

Ôn Uyển suy nghĩ một chút, liền viết trên tờ giấy trắng “Ôn Uyển cũng không hiểu được triều chính, không hiểu được chính sự, cho nên cũng không hiểu được bọn họ tại sao nhất định phải cãi vả không nghỉ. Con nghĩ, bọn họ có lẽ đều có lý do của mình, lý do tất cả cũng rất đầy đủ. Đối với con mà nói, bọn họ đều là những người đứng xem, chính bọn hắn cũng không phải là người bị hại cho nên bọn họ thật ra cũng không có quyền quyết định hay bình phẩm . Chân chính có quyền quyết định chính là những nạn dân kia. Nếu như, nếu như có thể hỏi những dân chúng bị chết oan kia, đi hỏi một chút những nạn dân không còn nhà để về kia, hỏi một chút những dân chúng đến cơm ba bữa cũng không đủ no phải dựa vào triều đình trợ giúp mới có thể sống sót, hỏi bọn họ, những thứ sâu mọt nên giết, hay là không nên giết. Nếu như bọn họ nói không giết, vậy thì không giết.”

Hỏi những nạn dân kia, đoán chừng bọn họ đều hận không thể nuốt sống ba kẻ kia. Hoàng đế hiểu những điều Ôn Uyển nói tuy thật sự không liên quan đến chuyện triều chính những cũng đã chỉ ra những điểm mấu chốt. Bởi vì bọn họ là những người đứng xem, hoặc là bản thân bị vướng vào cục diện như vậy. Bởi vì tương lai của bọn họ hoặc là những người bên cạnh, cũng có thể sẽ đi vào con đường này, cho nên mới chủ trương không giết. Đây cũng là vì mình mà lưu lại một con đường.

Ôn Uyển cũng không biết, bởi vì những lời này của nàng, hoàng đế liền hạ thánh chỉ, xử trảm toàn bộ ba người. Cả ba gia đình đều bị xét nhà, hơn nữa trong thánh chỉ cũng có nói, sau này nếu xuất hiện tình huống như vậy, bất kể là có tham dự hay không, một khi bị phát hiện, tất cả quan viên đều bị chịu trách nhiệm liên đới, nặng thì ngồi tù, nhẹ thì bãi chức, trọn đời không được làm quan.

Đạo thánh chỉ vừa ban xuống, liền gây kinh hãi vô số người. Nhưng mà bất kể là triều đại nào, cho dù là thời kỳ thái bình thịnh trị, không nói cổ đại hay hiện đại, sâu mọt cũng nhiều vô số kể. Đây là sự thật không ai có thể thay đổi được. Bất quá chuyện này cùng Ôn Uyển không có liên quan, cũng không có tính trên đầu nàng.

Hà Nam

“Thế nào?” Trầm Giản nhìn Trịnh vương sắc mặt càng ngày càng khó coi.

“Bọn họ, bọn họ thật đúng là tính hạ thủ trên người Ôn Uyển. May là ban đầu Bổn vương nhất thời đau lòng Ôn Uyển, đem Hạ Ảnh cho Ôn Uyển, cũng vì phòng ngừa vạn nhất, để cho Hạ Ảnh đề cao cảnh giác. Nếu không, kết quả thật đúng là không thể tưởng tượng được.” Trịnh vương tức giận tới mức đem tin tức tình báo trong tay xé thành giấy vụn. Bọn họ hẳn là nghĩ tới mình có thể nhận được nhiệm vụ lần này là nhờ vào công lao đề nghị của Ôn Uyển, cho nên mới quyết định hạ sát thủ .May mắn là không có việc gì xảy ra.

“Đại khái còn một tháng nữa, liền có thể thượng kinh gặp hoàng đế. Trong một tháng này, người cần phải cẩn thận hơn, bọn họ có thể xuống tay với Ôn Uyển, vậy cũng có thể hướng người hạ thủ.” Trầm Giản lo lắng .

“Những năm này trong tối ngoài sáng, còn thiếu sao? Bổn vương cũng không sợ những thứ này. Đáng hận phải là, bọn họ dám hạ thủ đối với Ôn Uyển, nàng chỉ là một đứa trẻ a, tại sao hắn đến đứa nhỏ cũng không bỏ qua như vậy.” Trịnh vương trong lòng có chút khó chịu. Nếu không phải vì mình, Ôn Uyển cũng sẽ không bị tai bay vạ gió như vậy.

“Cũng may Quận chúa vô sự. Trải qua chuyện này sau này, hoàng thượng nhất định sẽ phái người bảo vệ Quận chúa , người không cần lo lắng.” Trầm Giản ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng không nghĩ như vậy. Mặc dù là trẻ nhỏ, nhưng đối với Triệu vương bọn họ mà nói, sự uy hiếp của Ôn Uyển , tuyệt đối là không thua gì ngươi.

Trịnh vương nghe lời này, cảm xúc tức giận cũng đỡ bớt đi một chút, trầm trọng gật đầu. Bọn họ tự nhiên biết Ôn Uyển là vì cái gì chấn kinh , không nghĩ tới, còn chưa có trở lại kinh thành, kinh thành đã nổi lên một hồi phong ba bão táp. Đoán chừng khi trở lại kinh thành, tình thế còn có thể ác liệt hơn.

Enjoy the little things in life for one day you’ll look back and realize they were the big things Hãy tận hưởng những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống bởi vì một ngày bạn sẽ nhìn lại và nhận ra họ là những điều thật sự lớn lao

Các chương truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,