Kích động thì kích động, khi hắn nhìn Mặc Ngôn, thì đành phải cố gắng nhịn xuống.
Mặc Ngôn dưới trời gió tuyết, thân hình tuy có thay đổi, không còn tư thái thoát trần như trước, bụng hơi nhô lên, gương mặt tự nhiên hài hòa, nhìn vào đặc biệt dễ chịu. Nếu như, nếu như hắn có thể quên được cảm giác đang sôi trào mãnh liệt, thì hình ảnh trước mắt sẽ tốt đẹp hơn! Thương Minh oán hận suy nghĩ, đưa tay ôm lấy Mặc Ngôn, yêu thương xoa bụng Mặc Ngôn: “Ngươi thích thế nào, thì sẽ thế đó, ta không sao cả, có thể nhẫn nại. Hơn nữa, ta cũng rất kỳ vọng với đứa nhóc này.”
Mặc Ngôn không hề biết rõ suy nghĩ thật lòng của Thương Minh, nhìn hắn biểu hiện rất là ôn nhu, không khỏi cảm động nắm chặt tay Thương Minh, thành tâm thành ý nói: “Cảm ơn ngươi.”
Khi chiếm được nụ cười cùng cảm kích chân thành nhất của người yêu, Thương Minh liền cảm thấy, thật ra trong suy nghĩ của hắn, cũng rất thích đứa nhỏ.
Hai người dựa sát vào nhau, song song đứng dưới cây hồ lô, qua không bao lâu, thì nghe được một giọng nói đan xen vui mừng bất ngờ ở cửa đại điện.
“Sư thúc!”
Mặc Ngôn quay đầu lại, nhìn ở cửa đại điện, Nhạc Phong cả người đầy tuyết đang đứng ở cửa đại điện, ánh mắt từ vui mừng dần dần dần biến thành ngạc nhiên, cuối cùng rơi vào chỗ bụng Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn đi đến chỗ Nhạc Phong, y đã chuẩn bị kỹ càng nghênh đón ánh mắt khác thường của hắn.
Nhạc Phong nghi hoặc nhìn Mặc Ngôn một chút, lại nhìn Thương Minh đi vào cùng Mặc Ngôn một chút, càng nghĩ càng không hiểu.
“Sư thúc… Ngài, thật sự mang thai?” Nhạc Phong hỏi, “Sao, sao ngài không dùng Tiên Hồ? Ngài… Ngài cùng ai…”
Thương Minh kéo Mặc Ngôn ra phía sau, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Nhạc Phong, không thể nghi ngờ nói: “Ta! Vậy thì thế nào?”
Nhạc Phong không dám cùng Thương Minh mặt đối mặt giao chiến, hắn theo bản năng lui về phía sau một bước, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thể tiếp thu chuyện này, chỉ là lẩm bẩm nói: “Không… Không có gì, chỉ là… Rất bất ngờ.”
Khi Nhạc Phong nói câu này, lỗ tai đã hồng lên.
Mặc dù hắn biết một ít chuyện nam nữ, nhưng… Rốt cuộc phải điên đảo phiên phúc cỡ nào, mới khiến cho nam tu kết quả a?
Nhạc Phong trước giờ không ngờ tới Mặc Ngôn cùng tôn chủ Ma giới sẽ có loại quan hệ này, hắn vẫn cho rằng, bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.
Trong khoảng thời gian ngắn, Nhạc Phong đứng trước mặt hai người, tay chân lúng túng không biết nên để chỗ nào mới được, lại đúng vào lúc này, Tiểu Bạch đuổi theo từ phía sau hắn. Con mắt cái mồm Diệt Thế sa khó mà ngăn cản, há mồm la to: “Lỗ tai Phong ca đỏ nha, khẳng định là đang suy nghĩ chuyện không tốt!”
Nhạc Phong thẹn quá thành giận, quay đầu xách cổ Diệt Thế sa, vứt nó qua một bên, sau đó trở về. Hắn không dám nhìn hai người kia nữa, để ánh mắt rơi xuống sàn đại điện, nói: “Sau ba tháng là đại hôn Nho Văn, Kim lão gia tử muốn tới Côn Sơn, ta cùng đám Tề Nghị đã thương lượng qua, cảm thấy nếu như sư thúc không trở lại, có phải sẽ không được hay cho lắm?”
Diệt Thế sa nhân cơ hội chui vào từ Thiên điện, vịn khe cửa gọi: “Họ Bạch đó, quan trọng lắm sao? Chủ nhân đừng để ý tới bọn hắn, sinh đứa nhỏ trước…”
Một lời nói chưa hết, lại bị Nhạc Phong một cước đạp bay.
Lần này Nhạc Phong ra sức hơi lớn, đạp thẳng Diệt Thế sa văng xuống chân núi, trong thời gian ngắn sẽ khó bò được lên đây.
“Cũng không phải vì nguyên nhân như Tiểu Bạch nói. Tu sĩ lần này đến Côn Sơn đạo hành cao thâm không ít, nếu như sư thúc không ở, chỉ sợ vạn nhất xảy ra chuyện gì đàn áp không được.” Nhạc Phong giải thích, “Thiệp mời ta cũng đã phát đi, mấy năm qua mỗi lần tiên gia tụ hội đều sẽ xảy ra chuyện, không may có cao thủ nào đó gây sự ở Côn Sơn, chỉ dựa vào mấy người chúng ta, không đủ để đàn áp.”
Mặc Ngôn nghe xong lời này, có hơi do dự, y rất không muốn tham gia đại hôn của Hồng Nho Văn, nhưng lời Nhạc Phong nói ra cũng có mấy phần đạo lý.
Côn Sơn hiện giờ do mình làm chủ, môn hạ đệ tử thành hôn, mời người bên ngoài nhưng sơn chủ không ra mặt, sẽ khiến người ta cho rằng y đang tự cao tự đại. Mặc Ngôn cũng chẳng để ý cái nhìn của người khác, nhưng nếu có người thấy chủ nhân Côn Sơn không ở, nhân cơ hội gây sự, cũng không phải tu vi như đám người Nhạc Phong là có thể trấn được.
Thấy Mặc Ngôn còn đang do dự, Nhạc Phong lại tiến một bước nói: “Hơn nữa, bốn con Thần Thú đáy biển, cũng rất là nhớ nhung sư thúc, khi chúng nó biết ta muốn đến đây tìm sư thúc, còn cố ý để ta truyền lời, nói để ngài trở về xem chúng nó, bằng không bọn chúng sẽ đem Côn Sơn…”
Mặc Ngôn cau mày: “Bọn chúng dám thế nào?”
“Bọn chúng… Một con nói không thồ núi đi tìm ngài, còn ba con khác nói “Ta không biết”.”
Mặc Ngôn bật cười ha ha một tiếng, y nhìn về phía Thương Minh.
Thương Minh nói: “Đi cũng không sao, nhưng mà… Con của chúng ta thì phải làm sao?”
Nhạc Phong tuy có cảm thấy chuyện nam tu mang đứa nhỏ không phải điều hay, nhưng chuyện lần này liên quan tới đại sự Côn Sơn, mặc kệ gương mặt đã hồng đến khắp cổ, vẫn đàng hoàng trịnh trọng kiến nghị: “Nếu ngài không ngại. Sau ba tháng mới đại hôn, nhìn…Nhìn hình dáng sư thúc như vậy… Phỏng chừng sẽ nhanh hơn đi.”
Lần này đến phiên Mặc Ngôn tay chân luống cuống.
Mấy người đều chưa từng sinh đứa nhỏ, Thương Minh rất ích kỷ kiến nghị moi móc đứa nhỏ ra ném vào bên trong Tiên Hồ rồi để cho Diệt Thế sa bắt chuyện.
Còn Diệt Thế sa lôi kéo Mặc Ngôn đi vào Tàng Bảo Các, biểu diễn cho y những cái mà mấy năm qua tự nó xuống núi hỏi dò phàm nhân, sau đó chuẩn bị một loạt đồ dùng cho tiểu bảo bảo.
Mặc Ngôn thì càng không biết làm sao sinh đứa nhỏ ra được, kiếp trước tuy có mang thai, nhưng đã bị Hồng Thông Thiên mổ bụng lấy thai.
Cuối cùng Nhạc Phong đành thở dài, trong bốn người này, có thể nói hắn là người có kinh nghiệm nhất.
Nhạc Phong hai mươi lăm tuổi mới bái vào Côn Sơn làm môn hạ, trong những năm còn là phàm nhân, đã từng làm phụ thân mấy năm. Ai ngờ sau đó trong nhà xảy ra biến cố, cửa nát nhà tan, mới tỉnh ngộ tất cả, bước vào con đường tầm tiên.
Chỉ sợ Nhạc Phong có nằm mơ cũng chẳng ngờ, sau khi bước vào con đường tầm tiên, còn gặp được chuyện lạ nam tu sinh con.
Mà Nhạc Phong có kinh nghiệm cỡ nào đi nữa, thì cũng chỉ là nam nhân, vào mấy trăm năm trước, chỉ nghe được tiếng thê tử mới cưới kêu gào ở trong phòng sinh, còn cụ thể diễn biến ra sao thì thật sự không biết.
Bất đắc dĩ, hắn thử kiến nghị với Mặc Ngôn tĩnh tọa tu hành, trước hết phải biết rõ tình trạng trong cơ thể của mình rồi nói tiếp.
Mặc Ngôn ngồi khoanh chân, tập trung ý chí, quan sát ngũ tạng, sau một ngày, linh quang từ thức hải mở ra, rọi sáng toàn bộ nội phủ.
Y có thể “Xem” rõ ràng, ở trong đan điền, có một anh hài được màng mỏng bao bọc.
Trên người anh hài có hai cỗ khí tức đan xen, một nửa màu tím, một nửa màu đen, bé đang ngủ say, mà trong cơ thể y không có cuống rốn, âm hộ giống như phàm nhân.
Đây mới là cái để Mặc Ngôn phát sầu, mang thai đứa nhỏ này, nhưng phải đẻ ra thế nào?
Đối với phương diện này y rất mù mờ, chỉ đành an tâm chờ đợi, mỗi ngày quan sát tình trạng của đứa nhỏ.
Có lúc hài tử nghiêng người, duỗi chân, duỗi người, Mặc Ngôn đều nhìn thấy rõ, thậm chí có lúc y sẽ dùng linh thức chào hỏi với con.
Có nhiều lúc, thai nhi ngủ say ở trong đan điền khí hải Mặc Ngôn, dựa vào dinh dưỡng hấp thụ từ cơ thể cha bé mà sinh trưởng
Đám người Lạc Nhật nhai đều đối với tiểu sinh mệnh sắp chào đời tràn ngập chờ mong, ngay như Thương Minh tính khí hung tàn thiếu kiên nhẫn, khi nghe nói đứa bé sẽ là nữ, tâm y đã trở nên mềm mại, thậm chí đã không vì nửa người dưới quấy nhiễu mà nôn nóng.
Chỉ có Diệt Thế sa rất thương tâm, nó chuẩn bị đồ dùng cho tiểu hài tử toàn bộ đều là của bé trai, nó suy nghĩ nát óc, cũng không hiểu tại sao chủ nhân và Hắc Long là thân nam tử, lại đẻ được một bé gái.
Nhạc Phong vuốt đầu an ủi Diệt Thế sa, kiên trì giải thích: “Sư thúc là thượng cổ thần chỉ, vào thời viễn cổ, thần chỉ không phân biệt nam nữ, không có giới tính. Dòng máu của ngài có thể thai nghén được bé gái!”
Diệt Thế sa phi thường bất mãn với lời Nhạc Phong giải thích, nó phản bác: “Hôm qua Phong ca không phải từng nói, bạn thần y của huynh nói, sinh nam sinh nữ là do phụ thân sao? Cho dù chủ nhân nhà ta có thể quyết định là bé trai hay bé gái, nhưng Hắc Long cũng có thể mang thai được…”
Diệt Thế sa hoàn toàn mù mờ, nhưng dù có thế, nó vẫn rất vui vẻ ảo tưởng được ôm một bé gái nho nhỏ, được bé cưỡi trên vây của mình, thế là nó tranh thủ ở trong mấy tháng ngắn ngủi, điên cuồng chuẩn bị các loại đồ chơi cho bé gái, rồi liều mạng tự an ủi “Chuyện trong Tiên giới không thể dùng đạo lý phàm trần để nói”.
Tuyết lớn hôm nay đã tản hết, trăng sáng treo cao, khí trời ấm lên, Mặc Ngôn khoanh chân ngồi trên đỉnh Lạc Nhật nhai, trong thời gian này, rốt cuộc nhìn rõ hai cỗ khí tức trong cơ thể dây dưa giao hòa với anh nhi, dần dần, tử khí cùng hắc khí quấn quanh bay lên, từ tủy xương đến da thịt, mỗi một tấc đều sinh trưởng, cuối cùng thì hai cỗ linh khí khi biến thành thực thể.
Thai nhi trong cơ thể trưởng thành, bé mở mắt ra, đối đầu linh thức với Mặc Ngôn.
“Ai đang nhìn lén ta?!” Thai nhi phát ra tiếng chất vấn, bé gái không thể nói chuyện, nhưng bé gái nắm giữ một luồng sức mạnh tự nhiên to lớn, thậm chí còn phản kích được linh thức Mặc Ngôn đang thăm dò, làm cho đan điền Mặc Ngôn đau đớn, xuyên thẳng lên não.
Linh thức thai nhi còn đang không ngừng đặt câu hỏi: “Sao lại tối như vậy?”
“Ta muốn đi ra ngoài!”
“Phá Thiên, đâm một cái lỗ là được rồi!”
Tay thai nhi duỗi về chỗ thiên địa đang bao phủ, một luồng sức mạnh khổng lồ phát ra từ bụng Mặc Ngôn, làm bụng của y bị nâng cao lên, sau đó lại hạ xuống.
Thai nhi vẫn không chịu ngừng lại, giẫy giụa ở trong màng thai, phát thệ phải chọc thủng bầu trời đen tối làm cho bé nghẹt thở.
Mặc Ngôn chưa bao giờ đau đớn như lúc này, lập tức lăn xuống khỏi đỉnh Lạc Nhật nhai, một con Hắc Long đúng lúc tiếp được y, duỗi móng vuốt ra, chuẩn xác mổ bụng Mặc Ngôn ra, anh hài liền làm đứt nhau thai nhảy ra từ bụng Mặc Ngôn.
Nhạc Phong thấy anh hài mới sinh lăn loạn trên đất, bị nhau thai bao quanh thật giống quả cầu thịt, liền lấy bảo kiếm ra, cắt đứt quả cầu thịt. Một anh nhi bụ bẫm tròn vo liền nhảy ra từ trong quả cầu thịt, bật người vào lòng Nhạc Phong, nắm cái mũi của Nhạc Phong dùng sức kéo kéo, lại ngẩng đầu nhìn trời.
Khí lực của anh hài dị thường mạnh, bé tiện tay kéo một cái, đã kéo cho mũi Nhạc Phong phát đau, nhưng may là bé mất hứng thú với Nhạc Phong rất nhanh, lăn tới chỗ Thương Minh đang ôm Mặc Ngôn trước mặt.
“Ngôn, ngươi không sao chứ?” Thương Minh ôm Mặc Ngôn, hắn đang dùng pháp lực chữa trị cho vết thương trên bụng Mặc Ngôn, muốn nó khép lại, nhưng vết thương lần này khác với thường ngày.
Nơi Thương Minh dùng móng vuốt mổ ra rất dễ dàng khép lại, nhưng còn sót lại một cái lỗ bằng nắm tay trẻ con, có làm cách nào cũng không khép hết được.
Là do nữ anh phá thể mà ra, dùng quả đấm của mình cắt vết thương ra.
Mặc Ngôn mở mắt ra, cười với Thương Minh biểu thị mình không sao cả. Nhìn vết thương vùng đan điền, nhìn nó tạm thời chưa thể khép lại được, đành phải dùng cách băng bó của phàm nhân, rồi dùng thánh dược chữa thương thử.
Khi y băng bó vết thương của mình hoàn hảo xong, liền vẫy tay với đứa con mới sinh còn đang nằm trên đất nhìn y: “Đến! Ta chính là cha của con.”
Bé gái nháy mắt một cái, a a a a há mồm: “Phụ thân…”
Khi Mặc Ngôn nghe được con đang gọi mình, tự dưng rất muốn khóc.
Y đưa tay đem ôm bé vào lòng, phát hiện bé có sức mạnh đặc biệt. Không những vậy, linh thức của bé cũng cường đại dị thường, dường như vừa mới sinh ra, đã có tu vi Dẫn khí kì của tu sĩ bình thường.
Nhìn con mình được sinh ra bình an, Mặc Ngôn gần như trút được gánh nặng.
Một chuyện kiếp trước không khó mà tiêu tan, rốt cục đã được bù đắp.
Mặc Ngôn ôm lấy con gái của mình, nhẹ nhàng cọ cằm vào đầu của bé.
Bé gái cũng rất ngoan ngoãn, duỗi tay nhỏ ra ôm lấy cái cổ Mặc Ngôn, dùng đầu của bé đẩy cằm Mặc Ngôn bên trên.
Thương Minh nhìn hình ảnh cha con từ ái, đột nhiên cảm thấy bản thân như bị ghét bỏ thành dư thừa, hắn bất mãn đưa tay gọi con gái của mình: “Lại đây, ta cũng là phụ thân con, để ta ôm một cái.”
Bé gái quay đầu nhìn Thương Minh, trên gương mặt nho nhỏ, làm ra vẻ mặt dữ tợn, ngón tay bụ bẫm chỉ vào Thương Minh: “Ngươi… Người xấu… Đánh ta, còn nhổ nước miếng vào ta!”
Thương Minh nổi giận, đưa tay xách bé gái lên, kết quả bé gái càng thêm hung hăng, kêu hai tiếng ôi a xong, cả người tự dưng ngưng tụ ra khí tức màu đỏ tím, bên trong khí tức còn mang theo tâm ý giết chóc thô bạo.
Thương Minh cũng hóa thân vào lúc này, biến thành Hắc Long. Còn bé gái, cũng hóa thành một hình thái khác của bé, là một con rồng nhỏ dài ước chừng hai mét, cả người màu đỏ tím.
Rồng con bay ra giữa trời, nhìn Hắc Long rít gào, mà Hắc Long cũng vào lúc đó, gào thét đáp trả.
Rồng con nhằm phía Hắc Long, duỗi móng vuốt dài của nó, chộp tới lỗ mũi Hắc Long.
Hắc Long chửi bới một tiếng ở trong lòng, tránh được một trảo, sau đó há mồm cắn vào cái cổ rồng con.
Rồng con liều mạng giãy dụa, gào thét, cuối cùng biến thành tiếng rên, hai con rồng tranh đấu ở giữa trời, quả thật giống như liều mạng vật lộn với nhau.
Mặc Ngôn xem ở phía dưới mà sợ mất mật, nhất thời lo lắng Thương Minh sẽ thương tổn tới con gái, nhất thời lại lo lắng con gái trảo tổn thương người yêu.
Mãi đến khi Thương Minh ngậm con gái trở lại trước mặt Mặc Ngôn, thì Mặc Ngôn mới yên lòng, bởi vì y mang thai, vùng đan điền bị hao tổn, nhất thời nửa khắc khó mà khôi phục, nên khi đưa tay đi sờ con nhỏ, thật cẩn thận để tránh con gái cắn bị thương.
Mà nhắc tới cũng kỳ, rồng con vừa tiếp xúc với Mặc Ngôn, liền lập tức yên tĩnh, thân thể của bé dần dần bị tử khí quấn quanh, chỉ một lát sau, biến thành hình dáng bé gái hiền lành.
“Tại sao lại như vậy!?” Mặc Ngôn thật sự khóc không ra nước mắt. Xác thật y rất chờ mong con gái đến với mình, nhưng mà… Nếu như con gái cũng là một con Ác Long biển sâu, cũng có tính tình thô bạo như nhau, vậy thì phải nói khác rồi.
Thương Minh làm mặt từ ái nhìn con gái của mình, hết sức hài lòng: “Long Tộc chúng ta, chính là như vậy! Đứa nhỏ này so với ta hồi nhỏ hơn còn muốn mãnh liệt hơn, thật là con gái ta! Ai nha!”
Con gái thật của Thương Minh, thừa dịp hắn không chú ý, liền tóm một cái vảy rồng của hắn. Bởi vì cùng là rồng, hiểu rõ nhất trên người rồng, Thương Minh bị nhéo cái vảy trên cổ, đau đến nhịn không nổi kêu ra một tiếng, lập tức túm lấy con gái tát mạnh một cái.
Bé gái liền hóa thành rồng lần hai, hai con rồng lại bắt đầu chém giết, quấy đảo Lạc Nhật nhai tới hỏng bét.
Mặc Ngôn vào lúc này, không khỏi vui mừng, y thở dài với Nhạc Phong: “Vạn hạnh phụ thân của đứa nhỏ là Ác Long, bằng không, một tiểu ác ma như vậy, ta thật sự sẽ không quản được.”
Nhạc Phong kỳ quái nhìn sư thúc mình, nhịn đã lâu, rốt cuộc nói thẳng ra: “Sư thúc… Nếu như, cha bé không phải Ác Long, thì bé có thô bạo vậy không?”
Mặc Ngôn lập tức ngẩn người tại chỗ, nói không ra lời.
Mà ở cùng lúc đó, Diệt Thế sa lúc trước còn xin thề nói muốn cho đứa nhỏ ăn sữa, sẽ chăm sóc thật tốt tiểu sư muội mới sinh ra, khi nhìn thấy hai con Ác Long tranh đấu giữa trời xong, sợ tới vội vàng che mắt, trong lòng yên lặng cầu khẩn: “Trước đây ta chưa từng nói gì, ta không muốn đút Ác Long ăn sữa, bé sẽ ăn ta… Ô ô ô…”
Vào buổi tối sau khi bé được sinh ra, toàn bộ Lạc Nhật nhai sau khi Cự Long tranh đấu, mới bắt đầu khóc nháo, Mặc Ngôn hoá đá, cùng với Diệt Thế sa lo lắng vượt qua.
Bé gái cùng phụ thân tranh đấu đến nửa đêm mới dừng, hóa thành hình người, ngủ ở trong cái nôi Diệt Thế sa đã chuẩn bị sẵn cho bé.
Bé gái hình người nhìn rất đáng yêu, da thịt trắng nõn, mắt phượng xinh đẹp, cùng với một nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt, nhìn không khác gì Mặc Ngôn, từ nhỏ đã có thể thấy được, tương lai nhất định sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Bởi vì thiên phú bé con khác thường, lớn nhanh như thổi, quả thật phải lấy gió mà để hình dung, vừa mới ra đời được hai, ba ngày, đã lớn như trẻ con mới đầy tuổi, bước đi tập tễnh.
Khi bé ở hình người, tính khí tính cách không khác Mặc Ngôn, vô cùng dịu dàng yên tĩnh, cảm giác nhìn vào dị thường ngoan ngoãn thông tuệ.
Song khi bé biến thành hình rồng, sẽ dị thường thô bạo, ai cũng không dám đi tới chọc giận bé, dường như thần cản giết thần, Phật chặn giết Phật. Ngoại trừ Thương Minh, kẻ nào bé cũng không sợ.
Cho dù có sợ Thương Minh, cũng phải bị túm nhổ vặt vảy rồng giáo huấn mấy lần, bé gái mới trở nên hơi hơi thành thật một chút.
Mỗi khi bé gái ở hình người, Diệt Thế sa đều yêu thích cực kỳ ôm cô bé chơi đùa, có lúc còn dẫn bé bơi lội ở dưới thác nước đáy vực, cõng bé ra sau núi hái nấm, dã nấm.
Thế nhưng khi bé biến thành hình rồng, Diệt Thế sa không kịp mà tránh, không dám tới gần, đặc biệt là khi Diệt Thế sa nhìn thấy rồng con ở hồ sâu sau núi bắt cá nuốt sống xong, thì càng thêm cẩn thận rời xa.
Mặc Ngôn đặt tên cho cô bé là Trọng Khuê, cảm tạ trời xanh, đã để hài tử ở trên trời, trở lại bên cạnh mình lần nữa.
Tuy rằng, y có nằm mơ cũng không ngờ tới, con gái của mình vừa thô bạo vừa xinh đẹp như vậy.
Từ khi Trọng Khuê sinh ra, mấy người ở lại Lạc Nhật nhai mười ngày, mới đầu Thương Minh định ngậm Trọng Khuê ở bên trong miệng trở về tham gia tiệc rượu Côn Sơn, ai biết chỉ sau mười ngày, thân rồng Trọng Khuê đã dài phải hơn mười mét, mà thân người đã lớn như đứa trẻ lên ba, có thể bước đi.
Mặc Ngôn từ khi sinh con gái, dù có ăn linh đan vận công, vết thương khôi phục vẫn rất chậm.
Mặc Ngôn như vậy không thể thỏa mãn Thương Minh cuồng liệt **, mà Thương Minh vì chuyện con gái giáng lâm, bị quấy nhiễu tới nỗi sứt đầu mẻ trán, cũng đành chú ý chờ Mặc Ngôn khôi phục dần dần.
Sau mười ngày, năm người xuất phát từ Lạc Nhật nhai, đi tới Côn Sơn.
Nhạc Phong vẫn luôn lo lắng sẽ trở về chậm trễ, dù sao đã trì hoãn ở Lạc Nhật nhai không ít thời gian, hơn nữa từ khi rời núi, cách đại hôn chỉ còn nửa tháng, hắn rất lo lắng sẽ không đuổi kịp.
Sự thật phũ phàng, đến khi tới bờ biển, thì Nhạc Phong mới phát hiện sự lo lắng của mình quá dư thừa.
Thương Minh chở Mặc Ngôn, theo gió vượt sóng ở trước, Diệt Thế sa bơi vọt theo sát phía sau, mà Tiểu Bạch đã có đạo hạnh, đi tới trong biển chỉ như chơi đùa.
Mà Nhạc Phong, rất rất xấu hổ cưỡi ở trên người Trọng Khuê.
Tốc độ của hắn đi ở trên biển, còn không nhanh bằng một cô bé mới sinh ra được hơn mười ngày, quá là mất mặt.
Mặc Ngôn nhìn ra vị sư điệt này đang là lúng túng, liền thiện ý giải vây: “Từ nhỏ nó là Ác Long, ngươi là phàm nhân tu hành, khác nhau cũng là bình thường.”
Nhạc Phong đành phải nhận mệnh ôm cổ Ác Long màu tím đã dài hơn mười mét, xấu hổ đồng ý: “Tiểu sư muội, khổ cực cho muội, đợi đến Côn Sơn, sư huynh bắt cá cho muội ăn.”
Trọng Khuê quẩy đuôi, quay đầu lại, nhếch môi nở nụ cười.
Nụ cười của Ác Long nhìn khà quỷ dị, nhưng Nhạc Phong biết đây là biểu hiện bé đang cao hứng: “A… Muội muốn ăn… Tiểu Sa Ngư mập mập… Muội rất thích… Đại ca ca bắt cho muội…”
Diệt Thế sa Tiểu Bạch cùng ở một bên run lên cả người một cái, sáng suốt bơi xa một chút.
Trọng Khuê xem thường liếc mắt nhìn bảo mẫu kiêm đồ ăn kiêm bạn chơi của mình, nói: “Ta không ăn Sa Ngư mà mình quen biết.”
Tiểu Bạch sa biết mình chỉ là một con cá nhỏ, bước vào một con đường không có lối về.
Sau mười ngày, đoàn người về đến Côn Sơn, hầu như tất cả mọi người đều bất ngờ, tới tham gia hôn lễ Côn Sơn cũng không có nhiều người.
Ngoại trừ Hiên Viên đế cùng Kim lão gia tử, một số tán tiên khác người đưa lễ vật, người thì thẳng thừng không đưa.
Kim lão gia tử chưa đến, Mặc Ngôn biết rõ tâm tư của lão, hẳn lão tính đúng ngày hôn lễ chạy tới tham dự rồi chuồn luôn. Mà Hiên Viên đế thì đến rất sớm, hắn đến đây hoàn toàn vì mặt mũi Mặc Ngôn, hoặc phải nói hắn cũng nhớ Mặc Ngôn, nên nhân cơ hội đến xem một chút.
Khi hắn biết Mặc Ngôn có một con gái, càng thêm kinh ngạc vạn phần, người tu tiên, thường thì nam tu mang thai con trai, nữ tu mang thai con gái.
Nam tu mang thai con gái hoặc nữ tu mang thai con trai rất là hiếm thấy, huống chi vừa sinh ra đã có tu vi bất phàm, mới rời khỏi bụng chửa mười ngày đã có thể vượt qua biển rộng, nắm giữ hình rồng cùng con gái hình người.
Càng thêm khiến cho Hiên Viên đế kinh ngạc chính là, bé gái tên là Trọng Khuê này, khi hóa thành hình người, trên người không có nửa mùi khí thô bạo giết chóc của Ác Long Ma giới, trái lại là một phái tiên khí.
Tới khi Trọng Khuê hoá thành hình rồng tàn bạo, Hiên Viên đế không khỏi lo lắng cho cô cháu gái, hắn vỗ vai Mặc Ngôn, ý vị sâu xa nói: “Cháu gái có thể nói là đệ nhất kỳ nhân Tiên giới Trung thổ, có tu vi bất phàm. Nhưng cháu không chính không tà, nếu giáo dưỡng tốt, ắt sẽ thành đại phúc cho đại lục Trung thổ; nếu vào phải con đường Tà đạo, giết chóc, chỉ sợ gió tanh mưa máu vĩnh viễn khó dừng. Nếu trong tương lai đạo hạnh cao thâm, không thể khắc chế tính khí thô bạo, hủy thiên diệt địa cũng có khả năng.”
Hiên Viên đế lúc nói lời này, Trọng Khuê ngay ở bên chân hắn, nhân cơ hội dùng mánh lới ôm lấy chân Hiên Viên đế, dùng sức chớp to hai mắt to long lanh đen nhánh: “Hiên Viên thúc thúc, ta là bé gái thật biết điều thật biết điều, sẽ không nghịch ngợm.”
Hiên Viên đế không hề bị lay động, nhưng thê tử của hắn thì không đủ chống lại cô bé đang ra sức làm nũng, ôm lấy Trọng Khuê, rồi mò trên người, tăng cho cô bé rất nhiều đồ trang sức châu báu quần áo giầy dép, khi cô bé mặc trang phục trông rất xinh đẹp, dị thường kiều diễm.
Mặc Ngôn nhìn thấy con gái của mình mặc trang phục đẹp đẽ xong, rốt cục có lòng áy náy của một người cha.
Một đại nam nhân như y, sẽ không hiểu trang phục của nữ tử, huống chi con gái có rất nhiều lúc hung tàn, thời điểm nghe lời khá ít, Mặc Ngôn rất ít khi so sánh con mình với những cô bé phàm trần nghe lời ngoan ngoãn. Thậm chí ngay cả trang điểm của nữ tử, cũng không khác gì nam tử.
Thẳng đến lúc này, Trọng Khuê gặp được một A di, mới trở nên giống con gái.
Thê tử Hiên Viên đế dẫn Trọng Khuê đi dạo quanh Côn Sơn, cùng giảng giải cho cô bé cố sự các nơi, sau đó dẫn cô bé ra bờ biển chơi đùa.
Trọng Khuê đến bờ biển, liền ngụp đầu đâm xuống nước, đã một canh giờ còn không thấy đâu, khiến cho thê tử Hiên Viên đế sốt ruột không thôi, ngay trong lúc nàng đang tìm kiếm khắp nơi, mặt đất Côn Sơn rung chuyển chấn động, cô bé vượt ra khỏi mặt biển theo sóng vào bờ, hai tay giơ một con đại Ô Quy nho nhỏ, kêu to: “Miểu Miểu a di, ta bắt được một con rùa đen lớn, buổi tối sẽ làm canh cho dì uống!”
Ô Quy sợ đến rụt bốn chân vào vỏ rùa, chỉ có đầu rắn ở bên ngoài, nhằm phía chủ nhân kêu cứu: “Ta không phải Ô Quy, ta là Huyền Vũ thồ núi a!! Chủ nhân, chủ nhân nhanh tới cứu ta…”