Cuộc sống có quyền đẩy bạn ngã nhưng ngồi đó than khóc hay đứng dậy và tiếp tục là quyền của bạn.

Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán chương 67

Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán chương 67 là một trong những tập truyện ngôn tình Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán chương 67 ngay.

  • Tác giả: Yên Vũ Tiểu Ốc
  • Tên truyện: Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán
  • Số chương: 252
  • Số lượt xem: 164
Hãy giữ khuôn mặt bạn luôn hướng về ánh mặt trời, và bóng tối sẽ ngả phía sau bạn.

Nội dung truyện Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán chương 67

Trình Vĩ Hào ghét nhất chính là loại bà chủ nhà giàu mắt chó coi thường người khác này, hắn dường như không vui quay lại nhìn Xa Lan, lạnh giọng trả lời, “Cảnh sát tới nhà các người ngoại trừ phá án còn có thể làm gì? Dù cho có chơi mạt chược cũng không tìm loại trạch bà này sao?” Dừng một chút bên khóe miệng hắn treo nụ cười nhàn nhạt lưu manh nói, “Trạch bà là cái gì bà hẳn biết chứ gì? Chính là so trạch nữ còn là một bà già.” Dứt lời, hắn lạnh lùng nhìn Sở Xa đứng ở cửa phòng ngủ, miễn cưỡng nói, “Đi thôi, Sở đại tiểu thư.”

Sao có thể đem bà ví thành trạch bà?

Xa Lan tức giận, sắc mặt trắng bệch nhìn Trình Vĩ Hào, “Anh!”

Nhưng Trình Vĩ Hào cũng không nhìn bà ta một cái, đi về phía cầu thang.

Xa Lan thấy Sở Xa muốn cùng cảnh sát rời đi, nhất thời nóng nảy, bà ta tiến lên vài bước níu cánh tay Sở Xa lại, mặt khẩn trương nhìn Sở Xa, “Xa Xa, chuyện gì xảy ra vậy con? Tại sao con lại đi cùng cảnh sát?”

Trình Vĩ Hào đang đi về phía trước nhìn thấy Xa Lan lôi cánh tay của Sở Xa, không khỏi dừng bước, xoay người, lôi cánh tay Xa Lan đang nắm tay Sở Xa, lạnh lùng nói, “Đồng Kỳ đã chết, mà con gái bảo bối của bà xuất hiện ở nhà của bà ấy ngay ngày bà ấy chết, chúng tôi nghi ngờ con gái bảo bối của bà có liên quan đến cái chết của Đồng Kỳ, cho nên mang cô ta trở về hỗ trợ điều tra.” Dứt lời, hắn dùng lực vung, đem cánh tay Xa Lan hất ra. Đồng kỳ chết rồi? !

Sắc mặt Xa Lan của liền trắng bệch một mảnh, bà thật không ngờ là Đồng Kỳ thực sự đã chết, càng thêm không nghĩ tới cái chết của Đồng Kỳ lại liên quan đến Sở Xa, nhất thời bà ta sững sờ tại chỗ.

Sở Xa thấy sắc mặt của mẹ trắng bệch một mảnh, không khỏi lạnh mặt trợn mắt nhìn Trình Vĩ Hào một cái, “Mẹ, mẹ yên tâm, dì Đồng chết không liên quan chút nào với con. Cảnh sát chỉ là tìm con để biết rõ tình huống mà thôi, con sẽ nhanh trở lại thôi, đừng lo lắng.”

Tuy nhiên, Xa Lan lúc này chỉ ngây người tại chỗ, tựa như không nghe được lời nói của Sở Xa.

—— tuyến phân cách ——

Vũ Vi nhanh chóng mặc quần áo tử tế. Đi xuống lầu liền thấy Trác Nhất Phi ở trong xe chờ cô, cô chạy vài bước đến trước xe, lướt qua cánh cửa xe mở, lắc lắc cánh tay Trác Nhất Phi ngồi ở chỗ lái, “Nhất Phi, cậu nói ình biết chủ nhân của hột nút áo kia đến tột cùng là ai vậy?” Mới vừa rồi ở trong điện thoại cô đã hỏi vô số lần, chủ nhân của hột nút áo đến tột cùng là người nào, nhưng mà Trác Nhất Phi vẫn không chịu nói cho cô biết.

Nhìn thần sắc Vũ Vi lo lắng, trong lòng của Trác Nhất Phi rất khó chịu, nhưng mà chẳng lẽ đối với Vũ Vi nói, chủ nhân của viên nút áo kia là chị cùng cha khác mẹ của cô ấy? Mẹ cậu chết đi rất có thể có liên quan tới cô ta? Anh không thể mở miệng nói ra, “Vũ Vi, chủ nhân nút áo là ai, mình cũng không biết, đồn cảnh sát có quy định, không thể tiết lộ cơ mật ra ngoài, cậu lên xe trước đi, đến đồn cảnh sát sẽ biết.”

Vũ Vi cảm thấy lời nói của Trác Nhất Phi có lý, liền lên xe.

Trác Nhất Phi lái xe nhanh chóng chạy đến đồn cảnh sát .

Xe mới vừa đến đồn cảnh sát, Vũ Vi vội vã xuống xe, hướng cửa chính đồn cảnh sát chạy đến, lúc này, Sở Xa kéo cánh tay Lục Hàng hai người vừa đi vừa cười nói ra khỏi đồn cảnh sát.

Bước chân của Vũ Vi chạy về phía trước liền dừng lại, đứng tại chỗ mắt nhìnchằm chằm Sở Xa và Lục Hàng, sau khi gặp bọn họ trong buổi tiệc xảy ra tranh chấp lần trước thì đây là lần đầu tiên gặp lại, không ngờ lại gặp nhau ở đồn cảnh sát, đợi chút, bọn họ tới đây làm gì? Chẳng lẽ. . . hột nút áo kia là của Sở Xa?

Vũ Vi nhìn Sở Xa và Lục Hàng từ từ đến gần cô, hai tròng mắt của cô không khỏi trợn to, tựa hồ muốn từ trên mặt hai người kia nhìn ra cái gì đó, nhưng cô thất vọng, Lục Hàng chỉ là nhàn nhạt liếc cô một cái, sau đó quay đầu tiếp tục cười nói với Sở Xa bên cạnh, như chưa từng quen biết cô. Mà thoáng qua bên khóe miệng Sở Xa treo nụ cười nhạt mỉa mai với cô.

Em nhớ anh khi điều gì đó thật sự tốt đẹp xảy ra, bởi anh là người em muốn chia sẻ. Em nhớ anh khi điều gì đó làm em sầu não, bởi anh là người rất hiểu em. Em nhớ anh khi em cười và khóc, bởi em biết anh có thể giúp em nhân lên nụ cười vào lau đi nước mắt. Lúc nào em cũng nhớ anh, nhưng em nhớ anh nhất khi em thao thức trong đêm, nghĩ về tất cả những khoảng thời gian tuyệt vời mà chúng ta ở bên nhau.

Các chương truyện Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,