Hãy xứng đáng với tình yêu, và rồi tình yêu sẽ đến.

Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! chương 42

Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! chương 42 là một trong những tập truyện ngôn tình Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! chương 42 ngay.

  • Tác giả: Yêu Yêu Đào Chi
  • Tên truyện: Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!
  • Số chương: 175
  • Số lượt xem: 220
Tình yêu, vốn là một thứ tình cảm muôn hình vạn trạng.Chưa từng bị bỏ rơi, chưa từng bị tổn thương, liệu có thể hiểu được người yêu không? Tình yêu, vốn là một sự trải nghiệm, nhưng mong ước bền lâu.

Nội dung truyện Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! chương 42

Loan Đậu Đậu không nghĩ tới Tô Triệt lại chủ động hẹn cô, hơn nữa còn không cho cô có cơ hội từ chối, trực tiếp đưa cô đến quán karaoke! Cô nghĩ đến “lời khuyên” của Thạch Thương Ly liền lấy cớ đi vệ sinh, đứng trên bồn cầu run lẩy bẩy gửi tin nhắn cho Thạch Thương Ly: “Thạch đại nhân, Tô Triệt đưa tôi tới quán karaoke, tôi phải làm sao đây?”

Tô Triệt tìm cô đáng lẽ cô phải vui chứ? Nhưng tại sao cô lại không có cảm giác hưng phấn?

Loan Đậu Đậu chống cằm suy tư trong lúc chờ tin nhắn của Thạch Thương Ly, nhưng mà cô ngồi đến tê hết cả chân hắn vẫn chưa trả lời! Phân Ruồi thật không đáng tin cậy!

Sau khi Thạch Thương Ly đến bệnh viện thăm Thẩm Nghịch thì điện thoại báo có tin nhắn, hắn nhìn tin nhắn không khỏi nhíu chân mày. Khẽ nguyền rủa: “Ngu ngốc.”

Sau đó hắn lên xe nói tài xế đưa đến quán karaoke.

Trong phòng chỉ có hai người Loan Đậu Đậu và Tô Triệt, không khí rất mờ ám, Tô Triệt nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu nhìn hình ảnh chuyển động không ngừng trên màn hình ti vi.

“Chúng ta là người yêu, chúng ta yêu nhau, anh là người em yêu nhưng cũng là người làm em tổn thương.

Có em chúng ta có thể đi tới bất cứ đâu sống một cuộc sống yên bình.”

Loan Đậu Đậu nghe thấy mấy lời này thì sắc mặt trở nên tái nhợt, trong đầu thoáng hiện ra hình ảnh hôn lễ của Tô Triệt cùng Diệp Thanh Thanh, không tự chủ được cắn môi dưới.

Loan Đậu Đậu ơi là Loan Đậu Đậu, mày điên rồi, muốn có Tô Triệt nhưng lại không thể quên được chuyện giữa Tô Triệt và Diệp Thanh Thanh, rốt cuộc thì mày muốn thế nào?

Tâm tình chợt sa sút, hết sức xem thường bản thân. Uống hết rượu đỏ trong bình…….Ánh sáng mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt khẽ nhắm lại.

Tô Triệt nhíu mày, tay nắm lấy chai rượu, dịu dàng nói: “Đậu Đậu đừng uống nữa. Anh có chuyện muốn nói…….”

“Khụ khụ…….” Loan Đậu Đậu bị sặc, cô uống hết hơn nửa chai rượu đỏ, đầu óc bắt đầu choáng váng. Ánh mắt nhìn người đàn ông cô thích thật lâu: “Anh muốn nói gì với em? Tô Triệt, anh còn có thể nói gì với em?Diệp ThanhThanh hay bắt nạt em giờ ở đâu? Sao anh lại có thể bỏ em mà kết hôn với cô ta? Làm sao lại xuất hiện trước mặt em?”

Tô Triệt bị những lời nói đó chèn họng không thể nói lời nào. Từ đầu đến cuối, Loan Đậu Đậu chưa bao giờ nói một cách nghiêm túc với anh , chỉ im lặng ra đi, im lặng tách ra, cô vẫn không có trái tim như cũ. Thậm chí anh nghe Đồng Thoại nói, sau khi bọn họ chia tay, Loan Đậu Đậu không hề rớt một giọt nước mắt.

Anh còn tưởng cô chưa từng thích anh, nếu không thì tại sao cô lại không khóc chứ?

Thì ra không phải cô không đau lòng mà những đau đớn, những giọt nước mắt kia cô đều giấu tận đáy lòng.

Loan Đậu Đậu khịt khịt mũi, ánh mắt uất ức nhìn bóng dáng mơ hồ của Tô Triệt, giọng khàn khàn tiếp tục nói: “Tại sao mỗi lần đều là em chủ động, tại sao anh không thể chủ động một chút xíu…Không phải em không có trái tim, em cũng là con gái, da mặt không dày như anh tưởng, em cũng có lòng tự trọng của em…….”

Khi yêu một người sẽ trở nên nhỏ bé hơn, nhỏ bé lại cảm thấy xem thường mình.

“U U……”

Đầu óc không tỉnh táo, Tô Triệt nói gì cũng không nghe, Đậu Đậu chỉ cảm thấy mặt hắn càng ngày càng trở nên mơ hồ, sau đó cá đôi tay lạnh lẽo ôm lấy khuôn mặt cô, rồi chợt có một bóng đen đi tới, đuổi đi cái bóng to lớn đáng đứng trước mặt cô.

Mọi thứ chợt hỗn loạn, Loan Đậu Đậu lảo đảo ngã trên ghế sa lon, không gian to như vậy đột nhiên trở nên chật chội, giọng hát của nữ ca sĩ lại một lần nữa vang lên.

"We could never learn to be brave and patient, if there were only joy in the world." Chúng ta không bao giờ có thể học được sự can đảm và kiên nhẫn nếu thế gian này chỉ có những niềm vui.

Các chương truyện Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,