Ngượng ngùng cùng ngọt ngào kích động trong lòng, có vẻ hết sức mâu thuẫn, Hạ Hải Dụ kìm lòng không được ôm anh, “Ông xã, cám ơn anh yêu em!”
“Thật vinh vạnh!” Tròng mắt đen chiếu lấp lánh, thâm tình cùng vui vẻ.
Cô ngẩng đầu lên, tình cảm nồng nàn nói với anh “Ông xã, em yêu anh!”
Đường Húc Nghiêu cười, cúi đầu lên trán cô, “Anh cũng yêu em, bà xã !”
Bọn họ cùng bật cười, nói chuyện như vậy thật có điểm buồn nôn, nhưng rất hạnh phúc! Hạnh phúc rùng mình!
Nhìn đồng hồ, vẫn còn rất sớm, nhưng “Vận động” cả đêm làm bọn họ có tinh thần thanh tỉnh, không ngủ được nữa.
Hạ Hải Dụ đẩy Đường Húc Nghiêu một cái, “Đã dậy được chưa? !”
“Cùng tắm? !” Anh hướng cô nháy mắt xấu xa.
“Đừng nghĩ!” Cô liếc mắt, anh không chỉ nghĩ tắm đơn thuần !
“Anh trước đi!” Đưa chân đá đá anh.
A, thiệt là, cô bị anh hành hạ thảm, ngay cả chân cũng đau nhức!
“Thật sự mệt mỏi như vậy sao? !” Anh cúi đầu tiếng cười truyền đến.
“Ừ.”
“Vậy anh giúp em xoa bóp nhé? !”
Trong thanh âm của anh đầy hưng phấn, làm cô lập tức dâng lên cảnh giác, “Không cần, em không mệt.”
“Sao lại không mệt? !” Anh liều lĩnh mạo hiểm vén chăn lên, kéo bắp chân của cô, đầu tiên là cầm chân trái của cô, “Anh xoa bóp giúp em, lòng bàn chân là nơi hội tụ trăm huyệt, bấm huyệt ở đây sẽ khôi phục mệt nhọc hiệu quả .”
Nghe anh nói bừa!
Cô bây giờ quần áo xốc xếch, lại bị anh kéo hai chân ra. . . . . .
“Trước hết để em mặc quần áo vào trước được không? !”
“Không cần phiền phức như vậy, anh thích bộ dáng như vậy, có thể vừa làm, vừa nhìn.”
Nhìn? ! Nhìn cái gì? !
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm nơi nào đó hết mức nóng bỏng của thân thể cô, cô muốn làm bộ không biết cũng không thể.
Hạ Hải Dụ nhấn huyệt thái dương, thật sự phiền não!
Cô giả bộ tức giận, chu miệng lên, không nói lời nào.
Đường Húc Nghiêu giơ tay đầu hàng, “Được, được rồi, đừng nóng giận, anh không đùa em nữa!”
Mặc dù anh nghĩ muốn đẩy ngã cô, sau đó đem cô từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài lần nữa hung hăng yêu một lần, nhưng, lực bất tòng tâm. Cô đã mệt chết đi, anh cũng thế. Bởi vì tối hôm qua thật sự là một phút cũng không lãng phí, thể lực tiêu hao!
“Bà xã, em nằm một lát nữa đi, anh đi tắm trước.”
“Vâng.”
Anh rời đi, cô lần nữa trở về gối đầu, nằm ở gối mềm trên giường lớn tùy ý lăn hai vòng, sau đó si ngốc nở nụ cười.
Kết hôn ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba. . . . . . Sau này mỗi ngày. . . . . . Bọn họ sẽ nhau hạnh phúc như vậy, mỗi ngày cùng mở mắt ra đón ngày mới, thật tốt!
Lại lăn lộn vài vòng, đột nhiên cánh tay cảm thấy động vào một cái gì đó thô sáp, điều khiển từ xa!
Hạ Hải Dụ không chút nghĩ ngợi, cầm điều khiển lên, mở ti vi.
“Bộ khoa học quốc gia Mỹ, trao giải thưởng Washington thường niên”
Giành giải thưởng lần này trong cả nước tổng cộng có 10 người, trong đó làm người khác chú ý nhất là người tốt nghiệp Massachusetts Institute of Technology ngài Bạch Hạo Nhiên, ngài ấy là người trẻ tuổi nhất trong tất cả những người giành giải thưởng và cũng là người Châu Á đầu tiên giành giải thưởng .”
” Ký giả《 Thời báo San Francisco》 đưa tin, mời xem chi tiết bên dưới”
Bỗng chốc trên ti vi chuyển đổi, biến thành hình ảnh khu phỏng vấn.
Hạ Hải Dụ trợn to hai mắt, quan sát cẩn thận.
Nữ ký giả xinh đẹp, thanh âm lại dịu dàng cũng là tóc đen da vàng, cùng Hạo Nhiên chuyện trò vui vẻ.
Ah, nữ ký giả đó nhìn có chút quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu rồi? !
Tóc dài, váy trắng. . . . . . Thật sự có cảm giác quen thuộc!
Nhưng mà . . . . . Cô đã gặp qua cô ấy ở đâu đây? !
“Kỳ quái, sao lại nghĩ không ? !” Hạ Hải Dụ nghĩ đến khổ sở, nhẹ giọng nỉ non.
Lúc này, Đường Húc Nghiêu từ trong phòng tắm trở lại, thấy cô có chút khác thường, lại nhìn chằm chằm TV, anh ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc ống kính lại quay về Bạch Hạo Nhiên, nhất thời ghen tức dâng lên.
“Bà xã!”
Hạ Hải Dụ nghe được, lại không để ý đến anh, tiếp tục bắt mình nghĩ ra, “Nhìn quen quen. . . . . . Nhất định đã gặp rồi . . . . .”
“Bà xã!” Anh lại hô một tiếng, cũng đi tới trước mặt cô, cố ý ngăn trở màn hình TV.
“A, anh làm gì thế, em đang xem TV, đừng quấy rối!”
“Không cho nhìn ti vi!”
“Thần kinh!” Cô nũng nịu một tiếng.
“Không cho nhìn người đàn ông khác!”
“. . . . . .”
Hạ Hải Dụ thở dài, “Anh nói nhăng gì đó .., em đang suy nghĩ chuyện gì!”
“Không cho nghĩ đến người đàn ông khác!” Anh tiếp tục bá đạo.
Cô trợn mắt một cái, “Em đang suy nghĩ đến phụ nữ mà!”
“Cái gì? !”
Cô ngẩng đầu, tính nói rõ ràng với anh, nhưng không ngờ có thể thấy hình ảnh đẹp mắt như vậy.
Đều nói mỹ nhân tắm đẹp mắt, nhưng mỹ nam cũng không kém chút nào, thậm chí còn hơn chứ không kém !
Ông xã thân yêu của cô vừa tắm rửa xong, áo choàng tắm màu đen rộng lùng thùng khoác lên người, dây buộc không chặt, vạt áo khẽ rộng mở, lộ ra lồng ngực gầy gò nhưng bền chắc. Tóc ẩm ướt , còn dính nước, làm tăng thêm mấy phần hấp dẫn.
Cô bị choáng, há hốc mồm.
Đường Húc Nghiêu nhíu mày, bị bà xã mình trợn mắt há mồm nhìn, có tính là một loại may mắn đặc biệt không? !
Anh giơ tay ở trước mắt cô quơ quơ, sau đó trêu cợt sờ vào khóe miệng cô “Nước miếng chảy ra!”
“Cái gì? !” Hạ Hải Dụ cả kinh, vội vàng giơ tay lên lau khóe miệng.
Khô mà!
Rống, bị anh lừa!
“Hừ” một tiếng, sau đó mắt ngọc xoay động, vẻ mặt tặc tặc níu lấy áo choàng tắm của anh, đối với anh đùa giỡn, “Ông xã, sắc đẹp của anh thay cơm , em thật là muốn cắn một cái!”
Nói xong, cô ngoài ý muốn cắn lên cổ của anh, “Ta là Vampire. . . . . . Ta muốn ngươi vĩnh viễn là của ta. . . . . .”
Đường Húc Nghiêu cười cười, “Bà xã, em xem nhiều phim ảnh rồi! Vốn dĩ anh vĩnh viễn là của em!”
Phim ảnh? !
Phim ảnh! ! !
Trong óc Hạ Hải Dụ linh quang hiện ra, “Em nhớ ra rồi!”
“Cái gì? !” Anh phát hiện không theo kịp suy nghĩ của cô.
” Nữ ký giả đó!” ngón tay Hạ Hải Dụ chỉ TV, cười không khép miệng. Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, đúng không? !