Khi đó anh cũng rất xuất sắc, nhưng anh năm đó có lẽ chỉ có thể dùng một từ dáng dấp rất tốt, anh bây giờ mới gọi đẹp trai có sức hấp dẫn.
Anh thay đổi rất nhiều, không chỉ là bề ngoài, mà anh làm cho người ta có cảm giác, nhất là ánh mắt của anh, mặc dù đơn thuần vẫn như cũ, nhưng lại mang theo vẻ trầm ổn nhiều hơn, cảm giác trên người anh giống như trải qua lắng đọng, làm cho người ta một loại cảm giác chất phác.
Không cẩn thận cô cũng không nhận ra anh, cho nên mới vừa nhìn cô cũng không xác định chính là anh, nhưng là, khi cô thấy anh thì nhịp tim liền cảm thấy rung động.
Cũng giống như năm đó.
“Du tiểu thư. . . . . . Chúng ta trước kia. . . . . . Gặp qua chưa? !” Bạch Hạo Nhiên cố gắng nhớ lại, nhưng một chút cũng không nhớ, cho nên trực tiếp mở miệng hỏi.
Du Huyên mỉm cười nhàn nhạt, “Sáu năm trước, ở San Francisco, cửa một rạp chiếu phim.”
Sáu năm trước? !
San Francisco? !
Cửa rạp chiếu phim? !
Bạch Hạo Nhiên nhanh chóng suy nghĩ, bất kể là sáu năm trước hay năm năm trước, hoặc là hiện tại, anh mỗi lần đi San Francisco cũng chỉ vì một người, mà rạp chiếu phim. . . . . . Anh cũng sẽ không cùng người khác đến rạp chiếu phim. . . . . . Nghĩ tới, cô nói có lẽ lần kia, anh và Hải Dụ coi như là lần đầu tiên”Ước hẹn” , còn một chút nữa là bọn anh mua vé. . . . . . Nhưng bọn họ không có xem phim. . . . . .
“Không nhớ ra? !” Du Huyên nhìn vẻ mặt của anh đoán ra mấy phần, mặc dù vô ý, nhưng trong lòng lại vẫn có chút thất vọng.
“Tôi không nhớ rõ.” Bạch Hạo Nhiên hơi áy náy nói.
Cô trừng mắt nhìn, trên mặt làm ra vẻ mặt cười khẽ, muốn che giấu cảm xúc đáy lòng mình, sau đó làm bộ như dáng vẻ nhẹ nhõm , cười nói, “Tôi với anh chuyển qua nói về công việc đi, đây danh thiếp của tôi, phía trên có số điện thoại cuả tôi, có gì anh cứ điện cho tôi. . . . . . Cứ như vậy đi.”
Đối với, cứ như vậy, thật ra thì rất đơn giản, nhưng không biết tại sao cô lại đem chuyện nhỏ nói rõ ràng như thế, cho tới bây giờ cô vẫn không thay đổi số điện thoại, biết rất rõ anh không thể nào gọi điện thoại cho cô, nhưng vẫn cất giữ một hi vọng sẽ có một ngày nào đó có thể cùng anh trò chuyện.
Sáu năm trôi qua,cô một lần hi vọng cũng không có, nhưng hôm nay anh chợt xuất hiện ở trước mặt cô,mà anh chính là đối tượng phỏng vấn của cô,cô không thể cho là mình nằm mơ.
Thật thật thật không thể nghĩ tới!
“. . . . . .” Bạch Hạo Nhiên ngớ ngẩn đến gần? ! Danh thiếp? ! Số điện thoại? !
“Xem ra nhất định là có rất nhiều cô gái bắt chuyện với anh, tôi chắc là một phần trăm hoặc là một phần ngàn trong đó? !” Cô tựa như nói giỡn nói.
“. . . . . .” Mặt của anh có chút nóng lên.
“Anh có khỏe không? !” Cô đột nhiên hỏi.
“Rất tốt.” Anh nhàn nhạt trả lời, dừng một chút, “Còn cô? !”
Được rồi, anh thừa nhận, hỏi như vậy rất kỳ quái, anh rõ ràng cũng không nhớ cô, nhưng vẫn là một bộ giọng quen biết cũ, nhưng trừ câu đó ra anh không biết còn có thể nói với cô cái gì.
“Tôi cũng rất tốt.”Cô cười trả lời.
Lúc này phục vụ đi tới, đưa cho cô ly nước chanh và anh băng Latte,cô nhẹ nhàng cảm ơn một tiếng, cầm ống hút lên liền hút một chút.
Còn anh thì cầm muỗng trong tách xoay tròn hai cái, sau đó đem tách chia thành hai đoạn cà phê dung hợp ở chung một chỗ.
Động tác của anh rất tao nhã, ngón tay thon dài rất sạch sẻ, cô liếc một cái qua tay phải của anh, không có nhẫn!
Cô ngước mắt hỏi anh, “Anh kết hôn rồi à? !”
“Vẫn chưa.”
Đáp án này cô như cô đoán, bởi vì anh không có đeo nhẫn cưới.
“Đính hôn? !”
“Không có.”
Đáp án này cô thật bất ngờ, bởi vì năm đó cô nhìn thấy anh và bạn gái cùng đi xem phim, coi như không có cơ hội nói chuyện với nhau,cô cũng biết anh rất yêu cô bé kia. Bởi vì cô đến gần anh, anh không ngừng quay đầu lại nhìn bạn gái.
Có lẽ chính là như vậy,cô mới có thể đem anh nhớ sâu như vậy, nếu như cô lúc ấy đi đến gần anh một chút, cô nhìn thấy anh đối với bạn gái toàn tâm toàn ý, thậm chí ngay cả nhìn cũng rất ôn nhu ,cô hết sức động lòng.
Cô thích anh, anh có thể nhận thấy.
Cô thật không phải là muốn thăm dò , chẳng qua là tò mò, “Anh tại sao còn không cùng cô ấy kết hôn? !”
Bạch Hạo Nhiên chậm rãi mím môi, mỉm cười với cô một nụ cười khó khăn.
” Làm sao vậy? !”Cô hỏi.
Anh dừng một chút, sâu trong con ngươi tựa hồ như đang đè nén cái gì đó, nhẹ hớp một hớp cà phê, nhàn nhạt nói, “Cô ấy kết hôn cùng người khác.”
Cô trợn tròn cặp mắt, “Lúc nào thì? !”
“Hôm nay.”
“. . . . . .”
Cái thế giới này thật điên cuồng, ít nhất cô cảm thấy như vậy.
Không biết tại sao, cô cảm giác ly nước chanh giống của mình như có chút biến vị , dạ dày một trận co rút.
“Thật xin lỗi.” Cô áy náy nói.
“Không liên quan, tôi cảm thấy nói ra được cảm giác tốt vô cùng.”
Tròng mắt cô, không biết thế nào , ánh mắt có chút ướt, đối với anh mà nói,cô có lẽ chẳng qua là không ngờ, nhưng là đối với cô mà nói anh cũng là một tình yêu.
Mở túi ra,cô lấy ra giấy bút cùng máy ghi âm, “Hiện tại có thể bắt đầu phỏng vấn? !”
“Có thể.”
Vốn kế hoạch là một giờ phỏng vấn, cuối cùng kết thúc ba giờ rưỡi sau, mặc dù thời gian dài, nhưng là quá trình lại vô cùng thuận lợi.
Bạch Hạo Nhiên phát hiện lúc ban đầu mình thừa nhận là mình sai lầm , Du Huyên biểu hiện vô cùng thành thục chuyên nghiệp cùng với rất xuất sắc, nói rất hay, rất thông thái, một đoạn phỏng vấn, anh không còn hoài nghi cô giả thân phận ký giả, thậm chí bởi vì trời sinh đây chính là công việc của cô, cô sẽ không là người gây sự, mà là rất thành thật nói chuyện phiếm hỏi vấn đề, ngay cả anh không thích cùng giới truyền thông giao tiếp,nhưng sẽ cùng cô nói chuyện.
Phỏng vấn kết thúc, cô từ trong túi xách lấy ra danh thiếp, đẩy tới trước mặt anh, “Có thời gian rãnh có thể điện cho tôi.”
Nói xong,cô đứng lên, chạy trối chết tựa như chạy trốn.
Bạch Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn danh thiếp trên bàn . . . .