"Never say all you know. And never believe all you hear." Đừng bao giờ nói tất cả những gì bạn biết. Và đừng bao giờ tin tất cả những gì bạn nghe.

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out chương 233

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out chương 233 là một trong những tập truyện ngôn tình Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out chương 233 ngay.

  • Tác giả: An Nhiễm Nhiễm
  • Tên truyện: Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
  • Số chương: 286
  • Số lượt xem: 199
Độc thân cũng tốt, yêu đương cũng được. Tất cả chỉ là một giai đoạn nào đó trong cuộc đời bạn. Không phải hâm mộ những người xung quanh thì cũng đừng bất mãn với hiện tại. Cho dù có ai đó bên cạnh hay không, phía trước có lời hứa cùng phấn đấu vì một mục tiêu nào đó hay không, mọi cung bậc cảm xúc trong cuộc sống đều cần chính bản thân trải nghiệm qua và đúc kết. Sống đúng thì mỗi giai đoạn đều sẽ trở thành một bản ngã tốt hơn của chính bạn. Trưởng thành không chỉ đơn giản là để thoát khỏi cảnh độc thân mà là khiến cho bản thân có thể trải nghiệm tất cả những việc gì "có khả năng".

Nội dung truyện Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out chương 233

“. . . . . .” Đường Húc Nghiêu khẽ thở dài, đứa trẻ quá thông minh là một chuyện cực kỳ đau đầu!

Vuốt ve đầu nhỏ của con gái, cưng chiều nói, “Ba giúp con sấy tóc trước.”

“Vâng!”

Hạ Thủy Tinh ngồi ở trên giường, ngoan ngoãn ngẩng cao cổ, Đường Húc Nghiêu động tác dịu dàng giúp con sấy khô tóc.

Có ba ba yêu mến , Hạ Thủy Tinh hài lòng, nhưng tính tình hiếu động bé tuyệt đối không chịu đi ngủ, lôi kéo tay Đường Húc Nghiêu, đi tới ban công, “Ba, chúng ta đi ngắm sao!”

Rất thần kỳ, chưa tới năm phút đồng hồ, liền thấy sao băng.

“Thủy Tinh, con có ước nguyện gì? !”

Đôi mắt xinh đẹp xoay tròn một vòng, “ Con hi vọng có thể vĩnh viễn cùng ba mẹ một chỗ”.

Đường Húc Nghiêu gật đầu, anh cũng hy vọng như vậy.

◎ ◎ ◎

Chín ngày sau.

Hạ Hải Dụ kết thúc công việc, trực tiếp từ Los Angeles bay về nước.

Cô thề, sau khi nhìn thấy Hạ Thủy Tinh- xú nha đầu kia, nhất định phải hung hăng đánh vào cái mông nhỏ của bé!

Không thể tưởng tượng nổi !

Dám trộm dấu ký tên của cô đi làm hộ chiếu!

Máy bay hạ cánh, Hạ Hải Dụ hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng làm cho chính mình tỉnh táo lại, theo đám người ra khỏi cửa.

Tại đại sảnh phi trường, Hạ Thủy Tinh nằm ở trên lưng của Đường Húc Nghiêu, chiều cao có ưu thế, lập tức thấy bóng dáng mẹ, đôi tay quơ múa, hô to, “Mẹ, ở đây, ở đây!”

Hạ Hải Dụ nghe tiếng nhìn sang, trong lòng mâu thuẫn nặng nề.

Rốt cuộc là cô muốn ôm con gái nhớ nhung bao ngày để hung hăng hôn giải trừ xong nỗi khổ tương tư, hay là muốn đánh bé một trận trước để trừng phạt bé làm ình thiếu chút nữa hồn bay phách lạc đây? !

Do dự, bước chân không tự chủ được đến gần.

“Mẹ! Mẹ! Mẹ có nhớ con không? !” Hạ Thủy Tinh từ trên lưng của Đường Húc Nghiêu trượt xuống, chạy đến trước mặt Hạ Hải Dụ, đưa tay muốn cô ôm, sau đó ở trong ngực của cô, làm nũng, “Mẹ, Thủy Tinh rất nhớ mẹ! Mỗi buổi tối còn nằm mơ thấy mẹ!”

Rót thuốc mê, rót một cách chính xác!

Trong lòng Hạ Hải Dụ lửa giận lập tức biến mất, mình quyết tâm thật nhiều ngày vừa thấy bé thì cần phải hung hăng sửa chữa một bữa vậy mà quyết tâm cũng trong nháy mắt tan thành mây khói.

“Thủy Tinh, mẹ cũng rất nhớ con!” nói xong, dùng sức hôn xuống gương mặt cô bé, ưmh, còn thơm như vậy, còn mềm như vậy! Đây là mùi vị đặc biệt của bảo bối!

Hạ Thủy Tinh cũng hôn mẹ một cái, thật, cô bé cũng nhớ mẹ!

“. . . . . .” Hạ Hải Dụ cảm động đến muốn khóc, con gái của cô thật luôn trong lòng cô!

Vậy mà, nước mắt của cô còn chưa kịp chảy xuống, Đường Húc Nghiêu chạy tới trước mặt, đưa tay, ôm cả hai mẹ con.

Anh ở trên trán của cô đặt xuống một nụ hôn.

Hạ Hải Dụ mặt đỏ, làm gì chứ, con gái còn ở đây!

“Mẹ, trả lễ lại, mẹ cũng hôn lại cha một cái đi!” tiểu gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn còn giựt dây.

Hạ Hải Dụ có chút xấu hổ, nhưng vẫn nghe theo đề nghị của con gái, nhón chân, ở bên má Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng hôn một cái.

“A a a, chúng ta một nhà ba người cùng hôn qua, thật giỏi!” Hạ Thủy Tinh vỗ tay bảo hay, nhưng cô bé còn chưa thỏa mãn, “Trên ti vi ba mẹ đều hôn ở trên miệng đấy!”

Trên trán Đường Húc Nghiêu xuất hiện ba vạch đen, Hạ Hải Dụ cũng liếc mắt, về sau không cho con gái xem phim truyền hình đầy ngổn ngang kia !

“Ba mẹ, chúng ta nhanh về nhà đi!” Tiểu gia hỏa vừa nhìn tình huống không ổn, vội vàng nói sang chuyện khác.

Một tay kéo ba, một tay kéo mẹ, Hạ Thủy Tinh đi ở chính giữa, vô cùng thỏa mãn.

Ba người ra khỏi đại sảnh phi trường, ra đến ngoài, Đường Húc Nghiêu phụ trách lái xe, mà Hạ Hải Dụ ôm con gái ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế.

“Mẹ, mẹ nhìn cái tòa nhà cao tầng kia kìa, thấy không, hôm trước con cùng ba mới đến đó!”

“Nhưng con còn không được chơi đủ!”

“Ba không cho con ngồi cáp treo, chưa đã ghiền!”

“Mẹ, lần sau chúng ta cùng đi!”

. . . . . .

Dọc theo đường đi, Hạ Thủy Tinh nói chuyện không ngừng.

Về đến nhà rồi mà cô bé còn chưa ngừng nghỉ.

“Mẹ, mẹ xem xem đi, những thứ này đều là đồ ba mua cho con mấy ngày nay, thật nhiều quần áo, còn có cả đồ chơi!” Vừa vào đến nhà, Hạ Thủy Tinh bắt đầu khoe đồ mới.

“Còn, còn nữa, đây là hình con cùng ba mới chụp!”

“Mẹ, ba đã mua vé đi thăm vườn thú rồi, ngày mai chúng ta cùng đi xem Gấu Trúc nhé!”

Hạ Hải Dụ kiên nhẫn nghe con gái bô bô, mặc dù biết Thủy Tinh luôn luôn hoạt bát dọa người, nhưng mà từ trước tới giờ vẫn không khoa trương như này, từ trên đường về thì bắt đầu nói, miệng vẫn luôn không ngừng nghỉ.

“Thủy Tinh, con có khát không, con muốn uống nước không? !”

“Không cần không cần, con uống sữa tươi là được rồi! Ba đã mua cho con!” Tiểu gia hỏa lại rất kiêu ngạo mà nói, sau đó quay gót chân lại, chạy như bay về tủ lạnh phòng bếp.

Hạ Hải Dụ cười cười, không quan tâm đến các câu nói phiếm mà bảo bối nói, chợt, một bức hình vẽ nho nhỏ thu hút chú ý của cô.

Thủy Tinh rất thích vẽ tranh, cũng không phải là cô bé đối với phương diện này cảm thấy hứng thú, mà chỉ là cô bé thấy những màu sắc tươi gì đó tò mò mà thôi, thích hoa xanh lá xanh nhiều màu sắc, bác sĩ tâm lý nói, đó là màu sắc sáng rực rỡ nhất trong lòng của cô.

Mở bản vẽ ra, Hạ Hải Dụ cho là mình sẽ thấy bức hình một nhà ba người gì đó như những đứa trẻ bình thường thích vẽ, bình thường mà nói một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình không hoàn chỉnh đều khát vọng hình ảnh như vậy.

Nhưng, Thủy Tinh lại vẽ mặt trước mặt sau chừng mười tờ, có hoa, có cây, có sao, có trăng sáng, nhưng không có kiểu đó!

Thật là kỳ quái!

“Mẹ, mẹ đang xem cái gì? !” Đang cầm sữa tươi trở về Hạ Thủy Tinh nghiêng đầu hỏi.

“Đang xem hình con vẽ!”

“Đây có phải cái gậy không mẹ? !”

“Gậy!” Hạ Hải Dụ đưa tay đến chỗ cô, kéo con gái đến bên cạnh mình, hỏi, “Thủy Tinh, con vẽ nhiều hình vẽ như vậy, tại sao đều không có vẽ ba mẹ và cả con nữa? !”

“Vẽ cái đó làm gì? ! Đều là người một nhà cần gì phải vẽ ra đấy!”

“. . . . . .” Hạ Hải Dụ nội thương, được rồi, con gái của cô quả nhiên một chút bóng ma trong lòng cũng không có, là cô suy nghĩ nhiều!

Hãy đếm tuổi của bạn bằng số bạn bè chứ không phải số năm. Hãy đếm cuộc đời bạn bằng nụ cười chứ không phải bằng nước mắt.

Các chương truyện Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,