Cuối cùng, bọn họ trở về phòng trọ nhỏ của cô.
Hạ Hải Dụ xuống tắc xi, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao 5 tầng, âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Hôm nay cô dậy từ sáng sớm tinh mơ, sau đó lại đi thẳng ra sân bay, giờ giống như có chút không đi được nữa.
Mơ hồ, nhận thấy được hai chân hơi sưng lên, hơn nữa còn như nhũn ra.
Không phải cô yếu ớt, mà bởi vì bụng của cô thật sự quá lớn, quá nặng, mang thai 8 tháng bụng của cô giờ giống như quả cầu, bụng có cảm giác như có cái gì đó đè lên, hơi đi lại một chút, sẽ thở hổn hển.
Buổi tối lúc ngủ cũng cảm thấy không thoải mái, không thể nằm một tư thế, mỗi lần lật người, cô cảm thấy thậm chí thật khoa trương vì hình như cục cưng trong bụng cũng làm động tác lật người theo mình.
Cô cảm thấy vừa mỏi vừa nặng, động tác chậm lại vụng về, điều này khiến cô nàng cảm có chút như uể oải, nhưng vừa nghĩ tới cục cưng trong bụng khỏe mạnh như vậy, cô lại thấy thật hạnh phúc!
“Thiệu Hành, nhanh lên, chúng ta đi lên mở cửa trước!” Vân Tiểu Tiểu kéo Thiệu Hành bước nhanh lên cầu thang.
“Này, em đi chậm một chút!” Thiệu Hành nhìn tốc độ kinh người của cô gái nhỏ, không nhịn được kêu lên.
“Dài dòng! Nếu anh không đi nhanh lên, em sẽ không cho anh vào nhà!”
“Em dám?”
“Em liền dám!” Nói xong, Vân Tiểu Tiểu đã chạy không còn bóng dáng.
“. . . . . .” Thiệu Hành đen mặt, quả quyết đuổi theo.
Nhìn hai người trước mặt, Hạ Hải Dụ không nhịn được bật cười, hâm mộ bọn họ thoải mái ngọt ngào, dĩ nhiên, hâm mộ bước chân linh hoạt của bọn họ hơn!
Ai!
Người ta lên lầu chỉ cần một phút thôi, nhưng cô phải mất những mười phút!
Nghiêng đầu nhìn Đường Húc Nghiêu, “Chúng ta cũng đi lên thôi!”
“Được.”
Hạ Hải Dụ len lén nắm chặt nắm tay, chuẩn bị lên đường, nhưng mới vừa đi được hai bước, Đường Húc Nghiêu liền chợt giữ cô lại, sau đó vươn tay, ngoài ý muốn đem cả người cô ôm lên, không hề báo động trước.
“Á. . . . . . anh làm cái gì thế . . . . . Mau cho em xuống!” Hạ Hải Dụ sợ hết hồn, hai tay ôm thật chặt cổ anh.
Trọng lượng của cô giờ không như trước, anh ôm cô không biết có thể chịu được không, ngộ nhỡ té xuống, hậu quả khôn lường!
“Em không đi được mà!” Đường Húc Nghiêu nói ra sự thật.
Hạ Hải Dụ hơi sững sờ, nhìn anh! Nhãn lực thật là đáng sợ!
“Nhưng . . . . . . anh có biết hiện giờ em nặng bao nhiêu không?” Hạ Hải Dụ lắp bắp hỏi, cô cảm thấy số cân nặng kia thật khủng bố!
“Bao nhiêu cân anh đều ôm được!” Đường Húc Nghiêu không để ý cô giãy giụa, đi thẳng lên lầu.
“. . . . . .” Hạ Hải Dụ bĩu môi, “Em giờ 150 rồi!”
“Cân sao?”
“Anh đi chết đi! 150 cân đó là heo!” cô vung nắm tay đập vào vai anh.
Đường Húc Nghiêu xem thường, ôm cô, bước chân kiên định đi lên cầu thang.
Hạ Hải Dụ suy nghĩ, được rồi, để anh ôm hai tầng là được, còn lại tự cô sẽ đi.
Hai tay ôm, thật chặt, một là sợ, hai là muốn mượn động tác này để giải trừ tương tư, mặc dù anh vừa mới xuống máy bay đường dài, nhưng mùi trên người vẫn còn dễ ngửi, hơi thở cùng hương thơm này, làm cô có cảm giác an lòng.
Tiếng bước chân vững vàng vọng trong hành lang, giống như một khúc nhạc.
Tới lầu hai, Hạ Hải Dụ giùng giằng muốn xuống, “Được, em cảm thấy có chút sức rồi, để em xuống, tự mình em đi!”
“Em đừng cậy mạnh, nếu mệt đến cục cưng, thì phải làm sao?” anh tức giận nói, như trách cứ cô, nhưng lại rất đau lòng .
Hạ Hải Dụ nghiêng đầu nhìn anh, “Anh thật sự không thấy nặng sao? “
“Dĩ nhiên nặng, nhưng hiện giờ anh đang ôm cả thế giới!”
Cả thế giới?
Cả thế giới?
Khóe miệng của cô không tự chủ cong lên, ý của anh là cô và cục cưng là cả thế giới của anh sao?
Thật khoa trương!
Nhưng lại làm cô rất đắc ý!
Ai cũng đều thích lời ngon tiếng ngọt, và cô cũng không ngoại lệ!
Đường Húc Nghiêu cũng cúi đầu nhìn cô, khóe môi từ từ cong lên, “Biết là con trai hay con gái chưa?”
“Chưa biết, em không hỏi, bây giờ còn chưa muốn biết.” cô lẳng lặng dựa vào anh, hai mắt lộ ra ánh sáng mong đọi, “Đợi đến lúc cục cưng sinh ra tự nhiên sẽ biết thôi!”
Đường Húc Nghiêu gật đầu một cái, cũng đúng!
“Bao giờ cục cưng sinh? Sắp rồi chứ?”
“Bình thường khoảng 37 đến 40 tuần, nhưng cũng có thể sớm hơn, còn tùy hiện tại.”
“Còn tùy hiện tại?” Đường Húc Nghiêu bắt đầu không bình tĩnh nổi, tay rõ ràng đang run lên, chỉ bằng tự chủ siêu cường của mình, anh cũng có lúc mất khống chế sao?
“Hả. . . . . .” Hạ Hải Dụ cũng sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Đường Húc Nghiêu tỉnh táo lại, tiếp tục đi lên lầu.
Hạ Hải Dụ thở dài, nói lời an ủi, “Anh yên tâm, bác sĩ nói hiện giờ em rất tốt, dự tính ngày sinh phải 7 tuần sau!”
“7 tuần sau?” Đường Húc Nghiêu bắt đầu tính toán, đó chính là ngày Thiên Tả!
“Hải Dụ, em đã đặt tên cho cục cưng chưa?”
“Chưa có, chờ anh đấy!” Hạ Hải Dụ không muốn nhiều lời, cứ nói thật ra miệng.
Đường Húc Nghiêu cười cười, đáy mắt là ánh sáng thỏa mãn, xem ra trong lòng cô, địa vị của người ba còn rất quan trọng!
Ừm, anh phải cẩn thận suy nghĩ, nghĩ một cái tên thật hay cho cục cưng!
Đường. . . . . . Đường gì thì tốt nhỉ. . . . . .
Chợt, dừng lại suy nghĩ, nụ cười liền cứng ngắc.
Cục cưng không thể mang họ Đường.
Mấp máy môi, đưa ra một quyết định, “Hải Dụ. . . . . .”
“Hả?” Cô trừng mắt nhìn, thấy anh có chút khốn quẫn muốn nói lại thôi.
Đường Húc Nghiêu hít thở sâu, rất nghiêm túc mà nói với cô, “Để cục cưng mang họ Hạ đi! Anh không ngại!”
Hạ Hải Dụ nhất thời ngẩn người, cô hiểu ý tứ của anh, để mặc Đường gia, anh muốn dung túng cô.
“. . . . . .” Rầu rĩ, cô không lên tiếng, chỉ vùi đầu vào trong lồng ngực rỗng rãi và ấm áp của anh, mắt, hơi ẩm.