Trái tim có lỹ lẽ riêng của nó mà lý trí không thể nào hiểu được.

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out chương 164

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out chương 164 là một trong những tập truyện ngôn tình Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out chương 164 ngay.

  • Tác giả: An Nhiễm Nhiễm
  • Tên truyện: Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out
  • Số chương: 286
  • Số lượt xem: 192
Bạn cần sức mạnh, nghị lực nên cuộc sống đã đặt ra những khó khăn nghịch cảnh để bạn vượt qua và trở nên mạnh mẽ hơn

Nội dung truyện Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out chương 164

Nghe tiếng, bước chân Đường Húc Nghiêu đi tới đột nhiên dừng lại.

Giống như không dám tin, từ từ, từ từ quay đầu lại.

“Đường Húc Nghiêu, em lại cấp kinh hỉ cho anh, có phải không?” giọng nữ trong trẻo mang theo một chút làm nũng cất lên, Triệu Chỉ Tịch không hề báo trước liền chạy đến, trực tiếp ôm lấy Đường Húc Nghiêu.

“Đường Húc Nghiêu, em chờ anh rất lâu rồi, em có đi lên lầu nhấn chuông cửa, nhưng nhấn rất lâu mà không có người mở cửa, em buộc phải xuống đây, ở dưới này chờ anh, em thông minh chứ?”

Đường Húc Nghiêu nghiến răng mở miệng, “Triệu Chỉ Tịch, buông ra!”

“Không buông! Không buông!” Triệu Chỉ Tịch tùy hứng bĩu môi, kêu la, “Đây là lần thứ hai em tới thăm anh, anh còn không cảm động à? Lòng anh làm từ đá hay sao?”

“. . . . . .” Đường Húc Nghiêu vốn đã không vui bị cô náo loạn như vậy, càng hỏng bét hơn, mặt lạnh lùng, một tay đẩy người đang ôm chặt lấy mình ra.

“Ai ui!” Cố ý kêu lên, thân thể lung la lung lay, sau đó lần nữa phát huy tinh thần siêu cấp vô địch bám người, kéo cánh tay anh, “Đường Húc Nghiêu, nhanh dẫn em lên, em mệt chết đi được a, đứng ở đây đã lâu lắm rồi!”

Đường Húc Nghiêu giơ tay lên vỗ trán, đáng chết, làm sao để giải quyết cái người bám chặt lấy mình này?

“Triệu Chỉ Tịch, cô lập tức trở về Châu Úc cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

“Hi. . . . . . Không khách khí thì thế nào? Anh cắn em nha?” đôi môi chu lại.

Đường Húc Nghiêu hơi ngẩn người, trong đầu chợt thoảng qua một màn ——

“Em hẹn với anh thế nào? Anh không thoải mái sao? Khó chịu thì cắn em nha!”

Hạ Hải Dụ đắc ý nhìn anh, hai mắt xinh đẹp bởi vì chiếm thế thượng phong mà ngày càng thêm phát sáng rực rỡ, bộ dáng kia ngạo đó khiến anh mất hồn trong nháy mắt.

Bỗng nhiên lại nghĩ đến người mình luôn luôn tâm niệm, biểu tình lo lắng của Đường Húc Nghiêu hòa hoãn hơn, nhưng trong lòng càng thêm sốt ruột, anh phải lập tức đi tìm cô ấy!

Anh lắc mạnh thân thể khiến Triệu Chỉ Tịch nhân cơ hội được voi đòi tiên, cánh tay buộc chặt, cọ trên người mình, “Đường Húc Nghiêu, em rất nhớ anh a, lần trước anh đuổi em đi, ở trên máy bay một đường khổ sở! Lần này em muốn nán lại mấy ngày!”

Trên mặt anh tuấn nổi lên băng sương, “Triệu Chỉ Tịch, cô bao nhiêu tuổi?”

“À?” Triệu Chỉ Tịch há miệng, không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói đáp án, đưa hai ngón tay ra, “Hai mươi tuổi!”

Đường Húc Nghiêu nghiến răng, rất tốt, hai mươi tuổi, cùng tuổi với Hải Dụ!

Gia cảnh của Hải Dụ đã sớm gặp phải khó khăn, còn hành động và cử chỉ của Triệu Chỉ Tịch thì vẫn như trẻ vị thành niên, một dạng học sinh trung học ngây thơ tùy hứng!

Chắc là được cưng chiều quen rồi nên luôn nhõng nhẽo đi!

Triệu Chỉ Tịch cùng Triệu Chỉ Ngọc tuy là chị em, tình cảm cũng tốt, nhưng là cùng mẹ khác cha, Triệu Chỉ Ngọc rất sớm đã chuyển khỏi nhà của dượng ra ngoài tự sống cuộc sống độc lập, còn phụ thân thân sinh ra Triệu Chỉ Tịch làm kinh doanh nên luôn được nâng niu, cưng chiều, nuông chiều trong lòng bàn tay.

Có người cưng chiều, cùng người không được ai cưng chiều, thật sự khác nhau lớn đến vậy sao?

Triệu Chỉ Ngọc cùng Triệu Chỉ Tịch khác nhau là việc không cần nhiều lời, mà Triệu Chỉ Tịch so sánh với Hạ Hải Dụ, cũng kém xa như vậy a!

Hải Dụ . . .Hải Dụ của anh. . . . Cũng chỉ có anh có thể đủ cưng chiều thôi . . . . .

Tim, chợt co rút nhanh.

Không để ý tới Triệu Chỉ Tịch đang dây dưa nữa, Đường Húc Nghiêu đi thẳng lên lầu, thái độ đau lòng tựa như dịu dàng, trong đầu chỉ có ba chữ —— Hạ Hải Dụ, Hạ Hải Dụ, Hạ Hải Dụ!

Triệu Chỉ Tịch giật mình tại chỗ, giậm chân, “Này, Đường Húc Nghiêu, anh cứ ném em một mình như vậy sao. . . Chờ em một chút. . . . em cũng muốn vào nhà anh á!”

“Ôi, chán ghét, anh đi chậm một chút đi!”

“Đường Húc Nghiêu! Anh là đồ bại hoại! Không thể thương hương tiếc ngọc một chút sao?”

Triệu Chỉ Tịch vừa kêu la, vừa đuổi theo anh.

Thiệu Hành đứng tại chỗ, nhìn một màn trước mặt hồi lâu, liên tục lắc đầu, trời ơi, thật náo nhiệt!

◎◎◎

Trong căn hộ của Đường Húc Nghiêu, Hạ Hải Dụ đang nghiêm túc chăm chỉ nấu cơm.

Vừa nghĩ tới tên mặt đen nào đó sắp trở về, động tác trên tay liền không tự chủ mà nhanh hơn.

Hôm nay bọn họ cãi nhau, này, xem như là gây gổ đi, tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, tên xấu tính kia chắc hẳn cũng chưa ăn gì, nói không chừng anh đã sớm đói bụng.

Không phải người ta thường nói muốn giữ được một người đàn ông trước hết phải bắt được dạ dày của người đó sao, nhưng cô biết mình nấu cơm cho anh không phải vì điều đó, mà chỉ là, cô không thể bỏ mặc anh đói bụng, như vậy cô sẽ đau lòng .

Cơm đã xong, bốn mặn một canh, nhìn đồng hồ, vừa vặn đến giờ!

Bày thức ăn lên bàn ăn, sợ thức ăn sẽ nhanh nguội, liền đậy nắp lại, Hạ Hải Dụ liền bắt đầu vội vàng chờ đợi, tâm tình có chút khẩn trương, nhưng vô cùng lo lắng, không biết sau khi anh vào nhà nên nói câu gì đầu tiên với anh.

Ngẫm lại tình hình ban ngày, đúng là không thể giải thích được.

Ngồi không yên, đứng dậy đi qua đi lại, Đường Húc Nghiêu, hãy nhanh trở về! Nhanh lên một chút!

Bước chân bất tri bất giác đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, đập vào mắt là chiếc ô tô quen thuộc, hô hấp chợt căng thẳng.

Anh đã về rồi!

Lòng bàn tay vì khẩn trương mà toát ra mồ hôi, theo bản năng để vào trong túi quần.

Ừm?

Điện thoại di động của mình đâu?

Đầu Hạ Hải Dụ ong ong. . . . .

Trời ạ, điện thoại di động của mình, dường như, hình như là để trong bộ quần áo kia! Mà bộ y phục đó đã bị ném vào trong máy giặt rồi !

“Ờ!” thanh âm ảo não không tự chủ từ trong miệng thốt ra, nhanh chân xoay người chạy vào trong nhà, mặc dù biết rằng đã không còn kịp, nhưng vẫn phải xem sao mới được!

Ầm!

Đẩy cửa ra.

Ngây người.

Ngoài cửa, Đường Húc Nghiêu vừa lúc xuất hiện.

“. . . . . .” ánh mắt vui mừng của cô khi nhìn thấy cô gái phía sau anh, trong nháy mắt liền ảm đạm.

Là cô gái đó!

Cô đã từng nhìn thấy cô gái đó!

Anh đã từng mang cô gái đó về nhà!

Đường Húc Nghiêu vốn là nghĩ muốn nhấn chuông cửa phòng đối diện, lại không ngờ rằng Hạ Hải Dụ lại ở nhà mình, kinh ngạc đồng thời trong lòng càng mừng rỡ hơn.

Cô ấy đến tìm mình?

“Hải Dụ . . . . .” Đường Húc Nghiêu đưa tay muốn cầm tay cô, muốn nói gì, nhưng không ngờ bị cô né tránh.

Hạ Hải Dụ thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào dấu môi son nhàn nhạt ở trên cổ áo sơ mi của anh, ánh mắt trở nên sắc lạnh.

Em nhớ anh khi điều gì đó thật sự tốt đẹp xảy ra, bởi anh là người em muốn chia sẻ. Em nhớ anh khi điều gì đó làm em sầu não, bởi anh là người rất hiểu em. Em nhớ anh khi em cười và khóc, bởi em biết anh có thể giúp em nhân lên nụ cười vào lau đi nước mắt. Lúc nào em cũng nhớ anh, nhưng em nhớ anh nhất khi em thao thức trong đêm, nghĩ về tất cả những khoảng thời gian tuyệt vời mà chúng ta ở bên nhau.

Các chương truyện Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,