5 h chiều, tới lúc tan việc, Hạ Hải Dụ sửa sang lại trang phục, liền khẩn trương rời khỏi phòng làm việc.
Nhưng khác với những ngày thường, xuyên qua hành lang, cô không trực tiếp đi ra ngoài mà xoay người hướng phòng rửa tay đi tới.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, ghé đầu vào bên trong liếc một cái, ừ,rất tốt, không có ai.
Đóng cửa, vặn khóa, cô lấy trong túi xách ra một chiếc váy, đây là buổi trưa cô cố ý mang tới.
Cùng Hạo Nhiên ra ngoài ăn bữa tối, cô vẫn muốn mình trở nên xinh đẹp hơn, dường như cô đã tương đối coi trọng buổi hẹn này.
Thay váy xong, cô ngắm mình trong gương, hi, thật không tệ.
Bộ váy này lần trước tiểu tiểu đưa cho cô nhưng cô nhất định một lần cũng không chịu mặc.
Lại từ trong túi xách lấy ra đồ trang điểm, hắc hắc, cái này cũng là của Tiểu Tiểu, màu hồng phấn, thật đẹp.
Nhẹ nhàng thoa một lớp son trên môi, kĩ thuật không chuyên nghiệp, vì vậy cô phải thoa đi thoa lại nhiều lần.
Ôi, có vẻ như hơi đậm, giống như màu thuốc nhuộm, thật xấu… lấy ra chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vài lần, ừ, lần này tốt hơn nhiều rồi, nhàn nhạt, trông có vẻ tự nhiên hơn.
Tóc đuôi ngựa được buông ra, mười ngón tay nhẹ nhàng luồn vào trong mái tóc vuốt khẽ,những sợi tóc dài được buông lỏng như những sợi rong biển, dường như cảm thấy dịu dàng hơn.
Đem chính bản thân mình sửa sang lại từ đầu tới chân một phen, Hạ Hải Dụ ngắm nhìn hình ảnh của mình trong gương, mỉm cười, đây chính là mình sao?
Nhếch miệng lên, vui vẻ từng bước đi ra ngoài.
Đi tới trước cổng học viện, xa xa cô liền thấy bóng dáng thon dài của Bạch Hạo Nhiên, đôi mắt to ngập tràn vui vẻ, tay nắm thật chặt quai túi xách, nghĩ đến chiếc áo sơ mi bên trong,trái tim cô không ngừng đập loạn nhịp.
A,không biết phải làm sao để tặng nó, thật lo lắng.
Trên khuôn mặt nhỏ bỗng chốc ửng đỏ, nhưng lại mỉm cười tươi sáng.
“Hạo Nhiên, anh tới rồi, anh đợi lâu chưa?” Trong lòng có chút lo lắng không yên, cô dường như ở bên trong quá lâu.
Bạch Hạo Nhiên hơi ngẩn ra, trên mặt không khỏi xuất hiện một tia hồng, Hải Dụ hôm nay thật xinh đẹp, khiến cho người ta không thể dời tầm mắt.
Ho nhẹ một tiếng, ấp úng nói:”Cũng không có lâu, ….10 phút…”
Hạ Hải Dụ cắn môi, cười trộm, anh ấy nói 10 phút, nhưng chắc cũng đã chờ cả nửa giờ rồi.
Tình cảm không cần hứa hẹn, cũng không cần thoả thuận và điều kiện. Chỉ cần, một người có thể tin tưởng, một người nguyện ý thấu hiểu. Mà Hạo Nhiên, chính là người có thể khiến cho cô hoàn toàn tin tưởng, và cũng có thể thấu hiểu cô.
Cô ngước lên nhìn anh, nở một nụ cười tươi rực rỡ,”Hạo Nhiên, chúng ta đi thôi”.
“Được….” Hạo Nhiên khẽ gật đầu, cảm thấy hôm nay Hải Dụ thật khác lạ, không chỉ ăn mặc đẹp mà tâm tình dường như cũng không giống như thường ngày.
—
Không gian trang nhã của nhà hàng Tây, phảng phất hơi thở của ánh sáng mềm mại nguyên sơ và hiện đại, ánh đèn nhu hòa như ánh mặt trời soi rọi xuống hồ nước, như dòng nước chảy xuống, tràn ngập xung quanh những khung cửa sổ, phập phồng tựa như đang kêu gọi điều gì.
Hạ Hải Dụ và Bạch Hạo Nhiên mặt đối mặt, hình ảnh hai người phản chiếu trên mặt kính cửa sổ, như một bức tranh yên lặng.
Phục vụ mang thức ăn lên đã lâu, nhưng họ vẫn chưa bắt đầu, tựa như thỏa thuận, nhìn nhau im lặng.
Hạ Hải Dụ trong lòng khẩn trương, không biết đưa áo sơ mi ra trước hay là chờ sau khi ăn tối xong nữa.
Ôi, thật mâu thuẫn.
Trước đây không phải đã nghĩ về điều này sao, đến lúc mấu chốt lại trở nên do dự.
Nhìn thấy cô do dự, Hạo Nhiên thấp giọng hỏi:” Hải Dụ, …em muốn nói gì sao..?”
“Á..,…không có”,hỏng, lại không nói ra.
Hạ Hải Dụ, tên ngu ngốc này, đại ngu ngốc.
Thất vọng vô cùng.
Bạch Hạo Nhiên thấy vẻ mặt luống cuống của cô, trong lòng một trận hoảng hốt, có chút băn khoăn, thử dò xét:”Vậy, …chúng ta ăn cơm đi”
“Vâng.” Hạ Hải Dụ âm thầm khích lệ chính bản thân mình, ăn cơm xong, sẽ có khí lực, can đảm tự nhiên sẽ tăng theo.
Bạch Hạo Nhiên trước tiên giúp cô múc thêm một chén canh, chu đáo dặn dò:”Cẩn thận nóng”.
“…”. Thấy được sự ân cần quan tâm trong lời nói của Bạch Hạo Nhiên, tâm Hạ Hải Dụ lại không thể trấn định thêm được nữa, sự lưỡng lự dường như dường như trong nháy mắt biến mất.
Ngẩng đầu lên, cười nhìn sâu vào ánh mắt của anh:”Hạo Nhiên, chờ môt lát ăn cơm xong, em có quà tặng cho anh”
Nói xong, đầu nhanh chóng cúi thấp xuống, vành tai bắt đầu nóng rần lên.
Bạch Hạo Nhiên chợt giật mình,sau một giây, niềm hạnh phúc ngập tràn trong tâm khảm.
Anh chợt nhận ra, Hải Dụ hôm nay có chút điểm kì quái, thì ra là vì mình sao?
Giờ khắc này, trong lòng anh thoáng hiện ra hai chữ- hạnh phúc.
Hai người bắt đầu vui vẻ dùng cơm, vừa ăn vừa trò chuyện, yên tĩnh, và bình thản, rút cục cũng sắp ăn xong rồi.
Bất chợt…..
Trong phòng ăn, tiếng đàn vilolon du dương kết thúc, trên màn hình phát sóng cuộc phỏng vấn trực tiếp Đường Húc Nghiêu bắt đầu.
Lòng Hạ Hải Dụ bỗng chốc nhảy dựng lên, đáng chết, cư nhiên là vào lúc này.
Người dẫn chương trình nổi tiếng vẻ mặt tươi cười bước ra, sau một chuỗi dài lời phát biểu khai mạc của mình, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, Đường Húc Nghiêu từ hậu trường bước ra lễ đài.
Hạ Hải Dụ chợt trợn tròn hai mắt, chuyện quái quỉ gì đang xảy ra, tại sao anh ta lại ăn mặc thế này.
Cái áo sơ mi anh ta mặc cùng chiếc áo cô muốn tặng cho Hạo Nhiên giống nhau như đúc.
Aaaaa, đáng chết, cô nên làm cái gì bây giờ, cô còn có thể đưa cho Hạo Nhiên sao?
Nữ dẫn chương trình cười một cách thật quyến rũ đến giảo hoạt:”Đầu tiên hoan nghênh Đường Tổng giám đốc bận rộn đến tham gia chương trình ngày hôm nay, như chúng ta đã biết, trong quá trình phỏng vấn sẽ đề cập đến một chút vấn đề cá nhân, mong Đường tổng giám đốc không để ý”
“Hoàn toàn không ngại”, Đường Húc Nghiêu nâng môi, nở một nụ cười mê người.
Dưới khán đài, khán giả bắt đầu hét chói tai, ngay cả người dẫn chương trình thiếu chút nữa cũng bị mê hoặc.
“tách … tách..” thêm một chuỗi dài, bắt đầu đưa ra những câu hỏi quan trọng,”Đường tiên sinh, xin hỏi ngài thích nhất màu gì?”
“Trắng đen”
“Môn thể thao yêu thích là gì?”
“Bơi lội”
“Thích nhất hoa gì?”
Đường Húc Nghiêu chợt im lặng, đôi môi mỏng mím chặt, không khí của trường quay phút chốc trở nên căng thẳng, anh vốn chính là tiêu điểm, trên người càng thu hút nhiều hơn sự chú ý.
Hồi lâu, môi anh khẽ cười, nói ra hai chữ,” Hải ….Dụ…”
Ở chỗ ngồi, Hạ Hải Dụ chợt thở ra một ngụm không khí lạnh.