“Còn nhớ cái cây bạch quả này không, lúc còn nhỏ con rất thích được bố bế lên chơi. Cả cái giếng này, cái nắp to này do bố sợ con còn nhỏ chơi gần giếng dễ ngã, mời thợ rèn đến lắp.”
Yến Tuân nhìn con trai tuấn tú lịch sự đã lớn, xúc động không biết nên nói gì, chỉ có thể nói về hồi còn nhỏ của nó. Đây là đoạn hồi ức hạnh phúc nhất mà Yến Tuân hay nhớ về khi lao động cải tạo ở nông trường, từng đoạn kí ức quay lại trong trí óc đã dung nhập vào thân thể ông.
Yến Chử nhìn ngôi nhà tứ hợp viện[1] quen thuộc này giật mình ngơ ngẩn mất vài giây. Nếu anh nhớ không lầm, sân nhà này thường hiện hữu trong kí ức của nguyên thân, không phải những kí ức về thời thơ ấu mà là kí ức sau khi anh ta thi đại học xong, gia đình cha kế chuyển nhà mới đến đây.
[1] Tứ hợp viện: Nhà tứ hợp viện Bắc Kinh là một loại kiến trúc hợp viện phổ biến, “tứ” chỉ tứ phía là “đông, tây, nam, bắc”, “hợp” tức là phòng ốc ở bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, hình thành nên một kết cấu hình chữ “khẩu” ( “口”).
Khi đó anh nhớ rõ mẹ ruột Cao Nhã Cầm đã nói bọn họ mua lại căn nhà này. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều có điều mờ ám.
Giang Thành – cha kế của anh chỉ được xem là một cán bộ ở một bộ môn thuộc nhà nước, ở cái trung tâm chính trị này có được một ít quyền lợi, nhưng ông hoàn toàn không phải một nhân vật lợi hại gì cho cam.
Xuất xứ của Cao Nhã Cầm không tệ, chỉ tiếc mấy năm chiến tranh đã khiến nhà họ Cao lụi tàn từ lâu, của cải vật chất không bằng nhà họ Yến. Hồi đó Yến Tuân tuân thủ hôn ước cưới bà còn được mọi người khen có tình nghĩa. Bây giờ Cao Nhã Cầm làm giáo viên hậu cần ở đại học, phúc lợi và tiền lương của hai vợ chồng đều không ít, nhưng chắc chắn không đủ mua một căn tứ hợp viện.
Lúc đó nguyên thân không để ý rất nhiều chuyện, ví dụ như mấy năm anh ta đi tham gia thanh niên trí thức trở về đã có thêm mấy căn nhà, sau cải cách cha kế của anh lấy đâu ra tiền mà xuống biển kinh thương. Nguyên nhân tất thảy chỉ sợ có liên quan đến nguyên thân.
Nếu anh đoán không sai, có khả năng lớn đời trước sau khi người đàn ông đứng trước mặt này chết án sai cũng đã được sửa lại, hơn nữa giống đời này được nhà nước trả lại một phần tài vụ tịch thu. Những di sản này, theo lý phải được trao cho người thừa kế duy nhất của Yến Tuân, cũng chính là nguyên thân. Chỉ tiếc người mà anh ta gọi là mẹ ruột và cha kế tham lam đã lấy đi tài sản vốn thuộc về mình, lại còn lợi dụng số tiền này làm tiền vốn, giúp nhà họ Giang làm giàu.
Lúc này đây Yến Chử không thể không đồng tình với nguyên thân, vốn dĩ anh ta vô lí mơ ước chiếm đoạt tài phú của nhà họ Giang, bây giờ thì tốt rồi, hóa ra những tài sản ấy vốn thuộc về bản thân bị lừa lấy mất, cuối cùng anh ta lại còn bị mang danh bội bạc, vong ân phụ nghĩa, không được chết yên.
Nghĩ như vậy, nguyên thân hận cả gia đình kia, về tình hoàn toàn có thể tha thứ.
Nhưng mà, Yến Chử nhìn người vợ ở bên cạnh có chút thẹn thùng câu nệ khoác tay mình, không nói nhiều đời trước nguyên thân bỏ vợ bỏ con vẫn là tên cặn bã.
Hai cha con xa cách mới gặp, hơn nữa biết trong bụng con dâu đã có đời thứ ba của nhà họ Yến, mấy ngày trước khai giảng, nhà họ Yến đều vang lên những tiếng nói cười vui vẻ. Đặc biệt là ông Yến, nhà nước không chỉ trả lại một phần tài sản lúc trước tịch thu, còn đền bù tiền lương giáo sư đại học cho mấy năm ông lao động cải tạo, tổng cộng hơn ba vạn (khoảng 100 triệu đồng). Có lẽ Yến Tuân muốn bù đắp hết mấy năm nay cho con trai, không chỉ mua giày mới, quần áo mới mà còn cả trang sức, đồng hồ, chỉ tiếc không thể ăn diện cho con trai, con dâu từ đầu đến tóc, mua tất cả những thứ tốt nhất cho họ.
Tương phản, cuộc sống của nhà họ Giang không vui vẻ như vậy.
“Bà có biết chuyện chồng cũ của bà về rồi không?”
Giang Thành vừa về đến nhà đã vứt cặp hồ sơ lên sô pha, chất vấn người phụ nữ đang xem TV.
“Cái gì, Yến Tuân đã trở lại rồi, không phải ông ta đang đi lao động cải tạo sao?” Cao Á Cầm cau mày, khó hiểu hỏi. Đã lâu rồi bà không nghĩ ngợi về người chồng cũ. Nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên khi gặp ông, bà không ngừng hoảng hốt.
Người đàn ông ấy quá nổi bật, nổi bật đến mức khiến người khác tự ti. Hồi đó khi Cao Á Cầm biết người đàn ông như vậy sẽ trở thành chồng tương lai của mình đã rất vui vẻ, nhưng dần dần, niềm vui ấy biến thành không bao giờ đủ.
Dường như người đàn ông ấy chỉ xem bà như một vật trang trí. Ông đối xử với bà rất tốt, cũng chưa bao giờ để xảy ra chuyện mờ ám với nữ sinh viên của mình, thế nhưng Cao Á Cầm vẫn cảm thấy chưa đủ. Ông ham mê sách vở, thời gian đọc sách còn nhiều hơn thời gian bên vợ, đặc biệt sau khi có con chỉ quan tâm đến nó.
Ông không mải mê chuyện phòng the, mỗi tuần có lệ hai bận, kể cả khi đã lên đỉnh, vẻ mặt của ông cũng rất tiết chế, duy trì tần suất. Cuối cùng, Cao Á Cầm không chịu nổi tính cách không nóng không lạnh đó, ngoài ý muốn lên giường với người đàn ông trước mặt. Lúc ở trên giường Giang Thành rất mạnh bạo, thô lỗ nhưng khiến Cao Á Cầm nếm được tư vị phụ nữ nên có.
Lần đầu tiên, bà còn hơi áy náy và sợ hãi. Nhưng có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, dần dần, cảm giác áy náy biến mất, dưới sự xúi giục của đối phương, bà nặc danh tố cáo chính chồng mình để có thể ở bên người mình thích mãi mãi.
Tên Yến Tuân kia cũng ngu. Trước khi xảy ra chuyện còn cho bà một hộp vàng thỏi, vả lại hồi trước lúc còn là vợ ông ta bà đã trộm tích góp tiền với lấy một số đồ cổ của nhà họ Yến nên cuộc sống mấy năm nay dư dả. Ngoài việc vợ trước của Giang Thành để lại một đứa con trai với Yến Chử, dường như không có chỗ nào phải phiền lòng, đặc biệt lúc sau bà lại sinh cho Giang Thành mội cặp thai long phượng, khiến bà tự hào, đáng giá bà trả giá hết thảy.
Nhưng Giang Thành vừa nói gì cơ, Yến Tuân đã trở lại. Nghĩ đến những chuyện bà làm với con trai của họ, Cao Á Cầm không khỏi chột dạ.
Hiện tại bọn họ vẫn chưa biết chuyện Yến Chử đỗ đại học đã về thủ đô, cũng không biết Yến Chử đã liên lạc với Yến Tuân từ lâu, bọn họ chỉ nghĩ Yến Chử đang chờ ở nơi thâm sơn cùng cốc, nếu Yến Tuân tới tìm người, chỉ cần nói nó tự nguyện xuống nông thôn tham gia sản xuất là được.
“Bà vẫn chưa biết à.” Giang Thành gãi đầu, đặt mông ngồi trên sô pha, đáy mắt hiện lên sự ghen ghét: “Yến Tuân không chỉ đã trở lại, còn được trả lại một phần tài vụ lúc trước bị sung công, một bộ tứ hợp viện hoàng thành, tòa Tiểu Dương đường Đồng Hoa, không tính riêng giá trị của hai khối bất động sản ấy, mấy căn phòng khác nằm trên đường lớn vừa to vừa rộng, còn một số đồ cổ lúc trước bị tịch thu không biết bị mất hay tiêu hủy, tóm lại đã trả một phần. Nghe nói lúc Yến Tuân đi nhận đồ phải nâng hai cái hòm ra.”
Giang Thành bứt rứt. Ông có thể bò đến vị trị này là nhờ đạp người khác xuống, mấy năm nay những người đó liên tiếp được sửa án khiến cuộc sống của ông không tốt chút nào, lúc nào cũng lo lắng bị cách chức.
Tại sao Yến Tuân lại còn sống trở về cơ chứ? Nếu ông ta chết rồi mấy thứ kia sau khi sửa lại án chẳng phải của ông sao?
Giang Thành không kìm được bùi ngùi, ông ta không biết rằng, nếu dựa theo quỹ đạo ban đầu, tất cả sẽ phát triển theo hướng ông ta tưởng tượng.
“Sao? Bà hối hận lúc đó chọn ở bên tôi à? Cũng đúng thôi, nếu không thì bây giờ bà vẫn là bà Yến.”
Giang Thành có thể hối hận, nhưng ông không cho phép người đàn bà của mình tỏ vẻ khiếp sợ, oán hận. Điều ông tự đắc nhất đời này chính là chỉ cầm bằng cấp sơ trung mà cướp được vợ của giáo sư đại học, mỗi lần nhớ đến vị chồng cao cao tại thượng của Cao Á Cầm khiến lúc ông lên giường với bà ta nhiệt tình hơn, khiến ông có cảm giác thành công.
Đây cũng là lí do vì sao mấy năm nay ông từng cặp với những người phụ nữ trẻ đẹp hơn Cao Á Cầm nhưng bà ta vẫn giữ vững vị trí bà cả. Phải biết rằng với tư cách là người đứng đầu phe tạo phản, Giang Thành ở đây cũng có chút địa vị chẳng qua thế sự mấy năm nay khiến ông phải kẹp đuôi ngủ đông.
“Ông nói gì vậy? Lòng tôi đối ông như nào ông còn không rõ sao? Nếu không phải vì ông, tôi có thể viết thư tố cáo ông ta sao, còn vì con riêng của ông mà đưa con trai ruột của mình xuống nông thôn nữa.”
Cao Á Cầm là một người thông minh, bà ta biết rõ nếu Yến Tuân biết sự thật mấy năm nay bà ta đối xử với Yến Chử thế nào sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta. Nếu bây giờ bà thể hiện mình hối hận, sẽ mất cả hai đầu.
“Tôi biết bà tốt với tôi, những điều đó tôi ghi lòng tạc dạ cả chứ.”
Phụ nữ đều thích được dỗ dành, Giang Thành nắm đôi tay được chăm sóc cẩn thận nhưng không hề trẻ trung của Cao Á Cầm đưa đến miệng hôn, đón nhận sự oán trách của bà ta.
“À mà gần đây bà có liên hệ với thằng Yến Chử không? Nó sinh hoạt ở nông thôn không tránh được khổ, bà nhớ gửi nhiều đồ ăn để nó biết mẹ nó vẫn còn quan tâm nó.”
Ánh mắt của Giang Thành mập mờ, con cái ít nhiều cũng sẽ quấn mẹ đẻ. Kể cả lúc xuống nông thôn nó có tức giận thì lúc này đã nên nguôi ngoai rồi. Bây giờ mà Cao Á Cầm thể hiện chút lòng tốt, cái thằng ngu đấy chẳng phải sẽ như chó nhìn thấy xương, le lưỡi đuổi theo sao?
“Tôi biết rồi. Hồi đó bất đắc dĩ mới khiến nó xuống nông thôn đấy chứ. Nó chui từ bụng tôi ra, tôi không thương nó thì thương ai.”
Cao Á Cầm nghe một hiểu mười, lập tức rõ ràng kế hoạch của chồng mình.
Tuổi của Yến Tuân không nhỏ, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì Yến Chử là đứa con trai duy nhất của ông ta.
Hai vợ chồng tràn đầy mưu tính nhìn nhau cười.