Yến Chử vẫn chưa biết làm một cô gái hạnh phúc thì phải làm gì, dù sao thì đời trước người khác phái anh tiếp xúc nhiều nhất chính là mẹ, không thể nào bảo anh coi Lâm Đinh Đinh như mẹ mà dỗ dành đi.
Anh nhíu mày, mặc áo khoác xuống giường, mở cửa cho tiểu cô nương ở ngoài.
Hiện tại đang là tháng 12, còn lâu mới đến thời điểm lạnh nhất trong năm, chẳng qua Yến Chử phát sốt, cảm nhận về nhiệt độ khác với người bình thường, cần thiết phải giữ ấm.
“Yến đại ca, em mới nghe Lâm đại ca bọn họ nói anh phát sốt, đây là thuốc em lấy từ chỗ chú, anh mau uống đi.”
Cha Lâm Đinh Đinh là đội trưởng đội sản xuất, cậu ruột của cô là bí thư công xã, chú hai là đại phu chân đất duy nhất của mấy cái thôn phụ cận, còn chú út ở đội vận chuyển huyện lái xe vận tải đường dài.
Nhà họ Lâm với nhà bà ngoại Lâm Đinh Đinh, thế hệ này cũng chỉ có một khuê nữ như cô, mấy chú mấy cậu khác toàn sinh con trai, tất cả mọi người đều xem cô như con gái ruột mà yêu thương.
Diện mạo cô thanh tú, mi mắt cong cong, chóp mũi nhỏ xinh, môi hồng anh đào, không phải đại mỹ nữ nhìn một cái khiến người kinh diễm nhưng nhìn vào lại vô cùng thoải mái.
Làm con gái nhà nông, mặc dù được chiều chuộng thì vẫn phải làm việc nhà cơ bản. Trước Lâm Đinh Đinh còn có ba người anh trai, nhân công trong nhà cũng đã đủ, cô không cần phải xuống đất kiếm công điểm[1], ngày thường chỉ cần nuôi gà vịt trong nhà, với giúp cả nhà giặt quần áo nấu cơm, vì thế da dẻ cô so với những cô gái thành phố được nuông chiều từ bé thô ráp hơn một chút, da không trắng lắm, hơi có màu mạch sắc khỏe mạnh, điểm thêm tinh thần cùng sức sống.
[1] Công điểm: điểm tính công lao động của xã viên hợp tác xã nông nghiệp trước đây.
“Không biết phòng bếp có nước ấm không, thuốc này hòa với nước ấm uống là tốt nhất. Anh Yến, anh lên giường đất nằm đi, đừng để bị lạnh kẻo bệnh nặng thêm.”
Tính tình tiểu cô nương rất nhanh nhẹn, nhưng đối với người trong lòng vẫn hơi ngượng ngùng, hai má đỏ ửng, ánh mắt né tránh, từ lúc vào cửa cũng chưa nhìn thẳng vào mắt Yến Chử.
Yến Chử bị tiểu cô nương bắt lên giường, nhìn cô lo trong lo ngoài, đột nhiên ý thức được, giờ phút này, nguyên thân dường như đã ỷ vào tình cảm Lâm Đinh Đinh đối với mình, như có như không biểu hiện thái độ ái muội của mình đối với cô ấy. Chỉ sợ hiện tại ở trong mắt Lâm Đinh Đinh, hai người bọn họ là lưỡng tình tương duyệt[2].
[2] Lưỡng tình tương duyệt: Cả hai cùng có tình cảm với nhau
Cặn bã, thực cặn bã!
Yến Chử chửi thầm nguyên thân một câu, nhưng nghĩ lại không đúng, hiện tại anh chính là Yến Chử của thế giới này, vậy ở trong lòng tiểu cô nương, người đàn ông cùng cô ấy nảy sinh tình cảm chẳng phải là anh sao?
Anh nhanh chóng mở giao diện nhiệm vụ, quả nhiên, tiến độ nhiệm vụ chính lúc đầu là 0, hiện tại tăng lên 8%, biểu thị giá trị hạnh phúc của Lâm Đinh Đinh hiện tại là 8 điểm. Nếu bây giờ anh bỗng nhiên nói cho đối phương, thực ra anh không thích em, lúc trước chỉ tự em ảo tưởng thôi, chỉ sợ tiến độ này bỗng chốc sẽ biến thành âm điểm.
Yến Chử hơi khó xử, nếu bắt anh kiếm tiền thì đơn giản chứ đừng bắt anh yêu đương, anh không biết gì cả.
“Đúng lúc phòng bếp có nước ấm, Yến đại ca, em giúp anh hòa thuốc bột rồi, đang còn nóng anh mau uống đi.”
Lâm Đinh Đinh từ ngoài cửa tiến vào, một tay bưng bát, một tay cầm ấm nước nóng: “Siêu nước em để trong phòng, nếu anh muốn uống nước ấm có thể tiện tay đổ ra.”
“Cám ơn em, Đinh Đinh.” Yến Chử thấy con gái người ta lo trong lo ngoài còn ngượng ngùng, mau chóng cầm bát cô đưa tới.
Bát đựng thuốc là bát cơm bình thường, lúc Yến Chử cầm, không tránh được đụng phải ngón tay của Lâm Đinh Đinh, đây là lần đầu tiên cô cùng anh tiếp xúc thân mật như vậy, lập tức xấu hổ rút tay lại.
“Ấy, anh uống thuốc xong nghỉ ngơi sớm chút, em, em đi trước đây.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến mức bốc khói, Lâm Đinh Đinh nhìn người đàn ông trên giường đất mặc dù ốm nhưng vẫn tuấn tú làm người khác không mở được mắt, ngón tay thon dài vò góc áo đến mức có thể biến quần áo thành khăn lau.
“Đinh Đinh đợi chút.”
Yến Chử nghĩ, con gái người ta chuyên vì anh mang thuốc đi lại, cũng không thể để cô ấy đi một chuyến mất công, giáo dưỡng từ nhỏ đến lớn không cho phép anh làm vậy.
“Đây là bánh quai chèo anh mua lúc vào thành phố, với gói kẹo này là mẹ anh gửi, con gái bọn em chắc thích ăn đồ ngọt gì đó đúng không.”
Yến Chử thay thế anh trai kế làm thanh niên trí thức, về mặt tiền bạc, gia đình kia cũng không bạc đãi anh quá đáng, mẹ ruột muốn thể hiện mình bất đắc dĩ nên dù xa cách núi sơn cũng gửi ít đồ.
Nguyên thân là một người không chịu khổ được, mỗi lần vào thành phố đều mua một ít đồ tốt cải thiện thức ăn, mấy thứ này, anh ta đều một mình hưởng dụng, đến bây giờ cũng không muốn chia sẻ với người khác.
Về điểm này Yến Chử hơn nguyên thân gấp trăm ngàn lần, vả lại, anh đang ốm, ăn mấy thứ kia cũng không cảm nhận được hương vị, không bằng làm cho tiểu cô nương vui vẻ đâu, cô ấy vui vẻ, đồng nghĩa với khoảng cách nhiệm vụ hoàn thành gần hơn một chút, vậy anh cũng vui rồi.
Khỏi nói trong đầu Lâm Đinh Đinh ngọt ngào cỡ nào, trước kia tuy Yến Chử đối xử với cô so với những cô gái khác trong thôn cùng với nữ thanh niên trí thức không giống nhau, nhưng chưa bao giờ dịu dàng hòa nhã như hôm nay, anh còn đưa cô bánh quai chèo với kẹo, đó đều là đồ quý, điều này khiến trong lòng Lâm Đinh Đinh đối với cảm tình giữa hai người còn hơi hoài nghi không yên bỗng chốc kiên định.
Cũng trách Yến Chử, tuy rằng anh tiếp nhận trí nhớ của nguyên thân, nhưng vẫn chưa dung nhập với thế giới này, không ý thức được. Bánh quai chèo với kẹo ở thời đại của anh dù rẻ thì ở niên đại thiếu thốn thực phẩm phụ phẩm này lại vô cùng trân quý.
Cũng bởi hành động này của anh, khiến cho Lâm Đinh Đinh hoàn toàn tin tưởng, đối phương cũng thích cô.
Lâm Đinh Đinh vui vẻ những vẫn ghi nhớ lời mẹ dạy, bây giờ cô cùng Yến Chử chưa định ra quan hệ, không thể nhận đồ vật quý trọng của người ta, lập tức từ chối muốn đi.
Yến Chử không nghĩ nhiều như thế, cho rằng cô gái nhỏ khách khí, cầm cái túi nhỏ nguyên thân đặt cạnh gối đầu, đứng dậy xuống giường đất, kéo tay cô gái, đặt vào tay cô.
Anh, Anh, Anh nắm tay cô!!!
Lâm Đinh Đinh cảm nhận được cảm giác mềm mại hơi khô nóng khi tiếp xúc với bàn tay, tim đập nhanh như muốn bật ra từ cổ họng.
Nào còn lo lắng cự tuyệt, giống con mèo bị đạp lên đuôi, quay đầu bỏ chạy, trong tay còn cầm túi đồ ăn vặt Yến Chử vừa mới đưa cho cô.
Nhìn cô gái nhỏ chạy trối chết, Yến Chử không tin được mở giao diện nhiệm vụ, độ hoàn thành của nhiệm vụ chính đã từ 8% nhảy lên 30%, quả thực chính là một đường tăng vọt.
Xem ra giá trị hạnh phúc của cô đã tăng cao, vậy sao còn muốn chạy nhỉ?
Lão xử nam muôn đời Yến Chử vẫn tỏ vẻ chính mình không hiểu đám con gái các cô, dù sao thì chỉ cho cô gái ấy một túi đồ ăn vặt đã có thể khiến cô ấy vui vẻ như vậy, anh như tìm ra con đường khiến cô hạnh phúc, về sau chỉ cần kiếm tiền, mua cho cô nhiều đồ ăn ngon chắc là hoàn thành nhỉ?
Yến Chử không chắc lắm nghĩ.
*****
“Đinh Đinh, con mới đi đâu đấy, trong tay cầm cái gì vậy?”
Hoàng Như Hoa nhìn khuê nữ chạy tới từ con đường dẫn đến sân thanh niên trí thức, mặt ửng hồng khả nghi, đã chóng đoán được cô con gái ngốc nhà mình làm gì, chẳng qua nhạy bén không chỉ ra.
“Không, không làm gì.”
Lâm Đinh Đinh thấy mẹ đứng ngoài sân, hoảng hốt, theo bản năng giấu đồ trên tay ra sau lưng. Nhưng cô lại nghĩ, cũng không phải chuyện gì mờ ám, đối diện là mẹ ruột, việc gì phải giấu diếm bà.
“Con mới nghe Thanh Lâm đại ca nói Yến đại ca bị ốm, trong viện thanh niên trí thức chỉ còn mỗi anh ấy, con đi sang chỗ chú hai lấy thuốc hạ sốt.”
Lâm Đinh Đinh nhìn xuống đất, cắn môi, hơi ngượng ngùng nói.
Chuyện cô thích Yến Chử dường như người trong nhà đều biết, chỉ có điều cho dù là mấy anh trai, hay ba mẹ cũng đều không ủng hộ. Cảm thấy Yến Chử là người thành phố, lại là cao trung sinh, tuy rằng cô cũng được đi học, nhưng chỉ học đến sơ trung[3]. Hai người cho dù là bối cảnh gia đình, hay trình độ văn hóa, đều không xứng đôi.
[3] Sơ trung: trung học cơ sở
“Một cô nương như con một mình đến viện thanh niên tri thức không tốt, chuyện như vậy về sau để mấy anh con đi.”
Hoàng Như Hoa không đành lòng trách cứ đứa nhỏ, bà cũng hiểu cái nhìn của tiểu cô nương, trong số mấy thanh niên trí thức chỉ có Yến Chử bề ngoài tốt nhất, bà từng này tuổi rồi cũng chưa thấy cậu thanh niên nào đẹp trai hơn cậu ta. Tiểu cô nương đều thích đẹp, không tránh được. Nhưng Hoàng Như Hoa cũng không xem trọng cảm tình của con gái với Yến Chử, tuy rằng con gái hay ở trước mặt người nhà nói tốt giúp người kia, Hoàng Như Hoa vẫn cảm thấy, cái cậu Yến Chử kia, dường như là đang lừa con gái bà, trong đoạn tình cảm này, căn bản cậu ta không bỏ ra tình cảm thật.
Bà không muốn con gái khổ, chỉ có thể nghĩ cách khiến hai người kéo xa chút.
“Dạ —— “
Lâm Đinh Đinh nghĩ đến Yến đại ca vừa thân mật lôi kéo tay cô, cảm nhận được gò má nóng bỏng của mình, cho dù mẹ cô không nói, trong khoảng thời gian này cô cũng không dám đi gặp anh, cô thẹn thùng.
Con gái đáp ứng khiến Hoàng Như Hoa nhẹ nhàng thở ra, nhớ đến cô giấu cái gì sau lưng, mau chóng hỏi: “Con vừa cầm cái gì trong tay thế?”
“Không có gì, chỉ có bánh quai chèo Yến đại ca mua ở thành phố với kẹo mẹ anh ấy gửi, Yến đại ca bảo con mang về phân cho mọi người cùng ăn.”
Nửa câu sau là Lâm Đinh Đinh tự thêm, muốn thay Yến Chử lấy ấn tượng tốt với người trong nhà.
“Mẹ, con để mấy thứ này trong tủ của mẹ, sắp đến tết rồi, còn có thể xếp hai đĩa thức ăn đó.” Lâm Đinh Đinh thè lưỡi vòng qua người mẹ vào phòng, thoát được câu hỏi tiếp theo của bà.
“Con bé chết tiệt kia, sao lại lấy đồ quý thế này của người ta.”
Hoàng Như Hoa sốt ruột dậm chân ngoài sân, không thể phủ nhận, bởi vì chuyện này, bà phải xem lại con người Yến Chử một lần nữa, có thể hào phóng đem kẹo với bánh quai chèo tặng người khác như vậy, có lẽ cậu Yến Chử này không phải loại người bà hay nghĩ.