An Noãn nằm quay lưng lại với hắn, nước mắt nhỏ xuống ga giường trắng toát, lan ra thành những bông hoa diễm lệ.
Mạc Trọng Huy nằm bên cạnh, không dám chạm vào cô, nhưng thấy cô khóc, hắn thấy đau lắm. Hắn với tay ra ôm cổ lăn vào lòng mình.
“Đừng chạm vào tôi!”2An Noãn hét lên. Nhưng Mạc Trọng Huy vẫn ép cô vào lòng mình, giữ chặt lấy hồng cô, không cho cô cử động. Cô vùng vẫy trong lòng hắn không thôi, hắn hừ lạnh: “Đừng có động đậy, còn động nữa anh lại muốn đấy.” “Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, mai anh8sẽ bảo ba anh đến nhà họ Thẩm xin cưới.” “Mạc Trọng Huy, bảo tôi lấy anh á, anh nằm mơ đi.”
Mạc Trọng Huy xoa đầu cô, yêu chiều nói: “Ngoan, ngủ một giấc đi, anh biết em mệt rồi. Tương lai cứ để anh lên kế hoạch, em chỉ cần ngoan ngoãn ở trong6lòng anh thôi là được.” Hẳn tưởng cô ngủ rồi nên đi vào nhà tắm tắm rửa, lúc ra thì đã không thấy người trên giường đâu nữa.
Hắn day day trán, lấy điện thoại ra gọi cho cô, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên trong phòng. Hắn chạy ra ngoài xem camera, khóa3tất cả các cửa của Shine lại, thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô lướt qua camera, nhìn thời gian trên đó rõ ràng vừa ra chưa bao lâu. Mạc Trọng Huy lái xe đuổi theo, nhưng nhiều con đường như thể hắn không biết phải đuổi theo lối nào. Trời sáng rồi mà hắn5vẫn chưa tìm thấy cô.
Không còn cách nào khác, hắn đành đến nhà họ Thẩm một chuyến.
Sáng sớm, ông cụ Thẩm tập Thái cực quyền trong vườn, thấy Mạc Trọng Huy, ông nở nụ cười, vui vẻ chào hỏi: “Huy, sao mới sớm ra cháu đã tới đây thế này?”
“Ông ngoại, An Noãn về chưa ạ?” Ông cụ hơi khựng lại, lập tức thu hết vẻ tươi cười lại, lạnh lùng nói: “Con bé chưa về, không phải tối qua cháu gọi điện nói con bé ở cùng cháu sao? Sao, làm lạc mất cháu gái ông rồi à?” Mạc Trọng Huy vạch đen đầy mặt, ấp úng không biết nên giải thích thể nào.
Chuyện này làm kinh động đến tất cả mọi người trong nhà, Thẩm Diệc Minh vốn đang định đưa Tiết Ngọc Lan ra ngoài khảo sát lập tức hủy bỏ hết hành trình. Một người thường ngày vốn luôn nhẹ nhàng nho nhã như ông lúc này cũng đã sầm mặt lại, độc ác nói với Mạc Trọng Huy, “Dù có phải lật tung cả Bắc Kinh lên cậu cũng phải tìm được An Noãn, nếu không tôi sẽ cho nhà họ Mạc các cậu biết mặt.”
Tiết Ngọc Lan vội khuyên nhủ: “Đừng nói như vậy, sau này còn là người nhà, việc gì ông phải nói lời khó nghe như thế? Chắc Noãn Noãn chỉ ra ngoài đi đây đi đó một lát rồi về thôi.” “Người nhà? Thôi miễn đi.” Tâm trạng của Thẩm Diệc Minh vô cùng kích động, “Huy, tôi nói cho cậu hay, kể cả có tìm thấy Noãn Noãn, cậu cũng đừng mơ tới chuyện được ở bên con bé, tôi sẽ không cho con bé lấy cậu đâu.”
Mạc Trọng Huy mím môi, trán lại càng nhăn lại.
Nhà họ Mạc và nhà họ Thẩm đều tập hợp rất nhiều người đi tìm An Noãn.
Mạc Trọng Huy tới khách sạn một chuyến thì tìm thấy Lâm Dịch Xuyên. Lâm Dịch Xuyên vẫn khó đăm đăm với hắn, nghe thấy Mạc Trọng Huy nói không thấy An Noãn đầu, anh liền đầm hắn một cái, quát lên, “Anh làm gì cô ấy rồi hả?”
Mạc Trọng Huy không đánh lại anh, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu An Noãn tới tìm anh, xin anh nhất định phải nói cho tôi biết.” Tìm suốt cả ngày, đã lục soát hết tất cả các khách sạn nhưng không có tin tức gì của An Noãn cả. Đến cả các chuyến bay cũng đã soát một lượt, không có thông tin đăng ký của An Noãn, cho nên mọi người tìm kiếm cô như mò kim đáy bể, tìm kiếm không mục đích trong cả Bắc Kinh rộng lớn này.
Trời tối, mọi người đều tập trung lại ở nhà họ Thẩm. Mạc Bình Sơn gần như muốn quỳ xuống trước mặt Thẩm Diệc Minh, “Thủ trưởng, là thằng Huy nhà chúng tôi không hiểu chuyện, chọc Noãn Noãn giận, để gia đình ngài lo lắng rồi.” Thẩm Diệc Minh ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, sắc mặt tái nhợt. Thẩm Thần Phong bỗng nhớ ra điều gì đó, “Chắc không phải An Noãn về Giang Thành rồi chứ không phải cứ có chuyện gì là con bé đều thích về Giang Thành sao?”
Một câu nói của Thẩm Thần Phong như thức tỉnh Mạc Trọng Huy, hắn chạy ra khỏi nhà họ Thẩm, lái xe đi mất.
Tất nhiên không phải tới sân bay, không phải tới Giang Thành, hắn lái xe tới khu mộ nhà họ Thẩm.
Người trông coi mộ nói cho hắn biết An Noãn đã ở khu mộ cả ngày trời rồi, anh ta vốn định gọi điện cho nhà họ Thẩm nhưng cô không cho.
“Anh đi gọi điện cho nhà họ Thẩm đi, Thủ trưởng đang rất lo lắng.”
Mạc Trọng Huy dặn dò xong liền đi vào khu mộ. Dưới ánh trăng sáng, cơ thể gầy gò của An Noãn quỳ trước mộ của An Hồng Minh. Tim hắn đau đớn khôn nguôi, hắn tiến lại gần, khoác áo khoác của mình lên cơ thể cô. An Noãn mẫn cảm hứng vụt dậy, nhưng lại lảo đảo suýt ngã xuống đất. Mạc Trọng Huy đưa tay đỡ lấy cô, An Noãn vội lùi lại mấy bước. “Mạc Trọng Huy, anh đừng có qua đây, đừng có chạm vào người tôi, đừng có chạm vào tôi trước mặt ba tôi.” Hắn day day mi tâm.
“An Noãn, phải thể nào em mới chịu tha thứ cho anh đây? Có phải anh chết đi, đền ông ấy một mạng thì em mới chịu tha thứ cho anh không?”
An Noãn cúi đầu im lặng.
“An Noãn, chuyện ba em nhập viện do anh phụ trách, nhưng những vấn đề kinh tế thối rữa cũng đều là sự thật. Bên trên bắt đầu tra tới ông ấy, sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ phải đi con đường nữa, em không thể đẩy tất cả vấn đề lên mình hay lên anh, việc chúng ta bên nhau không có gì là trời đất không dung như vậy đâu.”
“Không, ba tôi không có vấn đề gì hết, là anh đã hại ba tôi!”
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ lắc đầu, “Kể cả anh có tài cán đến mấy, nếu ông ấy trong sạch thì anh có thể hại ông ấy được à? An Noãn, có rất nhiều chuyện em biết rõ, em đừng trốn tránh nữa. Ông ấy quả thật là một người cha tốt, nhưng không phải là một người lãnh đạo tốt.” “Không, ông ấy là một Bí thư tốt, dưới sự lãnh đạo của ông ấy, Giang Thành phát triển rất nhanh chóng, mọi người đều rất tin tưởng và nghe theo ông.” Mạc Trọng Huy nói đầy ẩn ý: “Trước đây quả thật ông ấy rất tốt, nhưng con người ta khi đến một vị trí nào đó cũng sẽ có rất nhiều cám dỗ, đều sẽ thay đổi thôi em biết không? Ngay đến buổi lễ đính hôn của chúng ta cũng là kế hoạch của ông ấy, ông ấy muốn mượn danh của nhà họ Mạc để giúp ông ấy trốn tránh.”
“Đủ rồi, anh đừng có bôi nhọ ông ấy thêm nữa!”
“Anh có bôi nhọ ông ấy hay không em có thể tới Giang Thành tìm bằng chứng, em cũng có thể dùng trái tim em để suy nghĩ. Anh vẫn luôn không muốn nói với em rằng ba em thật sự là một người như thế nào chỉ vì anh không
muốn em buồn, nhưng em luôn lấy ông ấy ra làm cái cớ không chịu chấp nhận anh. An Noãn, ông ấy đã mất rồi, người sống không phải càng nên trân trọng hạnh phúc của mình hơn sao?” “Mạc Trọng Huy, anh câm miệng lại đi, đừng có mà lẻo mép! Nói đi nói lại anh cũng không thể thoát được liên quan tới cái chết của ba tôi đâu. Không những thế, con của chúng ta cũng chết trong tay anh. Hôm đó nếu không phải vì anh, Hà Tư Kỳ sẽ không có cơ hội để ra tay. Một mình anh gánh hai mạng người, cả đời này đừng hòng tôi sẽ lấy anh! Đừng tưởng rằng anh chiếm được cơ thể tôi thì tôi sẽ hoàn toàn thuộc về anh, đừng có mơ!” Cô gần như gào lên. Người nhà họ Thẩm vội chạy tới, ông cụ không đến, Thẩm Diệc Minh dẫn đầu, mọi người ồ ạt kéo tới đây. Thẩm Diệc Minh vừa tiến vào liền nghe thấy tiếng hét giận dữ của An Noãn, sắc mặt thâm trầm của ông lập tức càng lạnh xuống. Mạc Bình Sơn, Mạc Bình Giang đi sau lưng ông không khỏi run sợ.