“Lau khô tóc thôi mà cũng không chú tâm.”
Lâm Dịch Xuyên khẽ hừ một tiếng, cướp lấy chiếc khăn bông trong tay cô, ra lệnh, “Cởi quần áo ra nằm xuống.”
Khóe miệng An Noãn khẽ giật giật, cô vòng hai tay ra chắn trước ngực. Phản xạ theo bản năng này khiến Lâm Dịch Xuyên tức giận, “Yên tâm, trước khi kết hôn anh sẽ không chạm vào em đâu, em có đưa đến tận2miệng anh cũng không ăn. Đói khát quá thì ra ngoài tìm phụ nữ khác, anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt miễn cưỡng chiều theo của em.”
An Noãn bĩu môi, nằm xuống bên cạnh Tảo Tảo. Mấy ngày hôm nay Tảo Tảo luôn nằm ngủ giữa hai người họ, anh bạn nhỏ này rất phản đối việc ngủ với Hứa Vĩ Thần, tối nào cũng ôm chặt An Noãn, sống chết không chịu buông8tay.
Lâm Dịch Xuyên sấy khô tóc, lên tiếng dặn dò, “Qua bên cạnh anh.”
“Lão Lâm.”
“Qua đây, chỉ ôm em ngủ thôi, không làm gì đâu.”
An Noãn mím môi, nhìn biểu cảm không cho phép cô phản kháng trên mặt anh, cô đành thỏa hiệp, lăn vào vòng tay của anh. “Em có phải phụ nữ bình thường không vậy?” Lâm Dịch Xuyên ôm chặt eo cô, cất tiếng hỏi trêu chọc. An Noãn nhìn anh6bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Phụ nữ ba mươi tuổi đầu mà không hề có một tí nhu cầu nào? Anh thấy quá không bình thường đấy!”
An Noãn tức giận quát lên, “Lâm Dịch Xuyên!”
“Rồi rồi rồi, đùa thôi, anh đùa thôi, đừng giận.” Lâm Dịch Xuyên ôm cô chặt hơn, ghé miệng vào tai cô mà dỗ dành, “Noãn Noãn nhà anh là người như thế nào chứ, chính vì như thế anh mới yêu3em, yêu đến mức hết thuốc chữa.”
An Noãn bực bội hầm hừ, “Bớt dẻo miệng đi, buồn ngủ chết đi được, đừng làm ồn nữa.” Lâm Dịch Xuyên ngậm miệng lại, nhưng sau đó cô gái này không hề ngủ ngay mà cứ nhích tới nhích lui trong lòng anh, khiến tim gan anh ngứa ngáy. “Đừng động đậy nữa, động đậy thêm chút nữa anh không khống chế nổi đâu.” Anh khàn giọng nói.
An5Noãn sợ đến mức không dám nhúc nhích.
“Cô gái, có cần gọi một cuộc điện thoại cho ông ngoại em không?”
“Không gọi. Nếu như thật sự thương em, ông ngoại sẽ tác thành cho em. Bây giờ cuối cùng em đã hiểu tại sao mẹ em lại cắt đứt quan hệ với ông.” Lâm Dịch Xuyên bất đắc dĩ cười cười, “Em nỡ coi ông ngoại như không tồn tại vậy sao?”
“Không nỡ cũng không gọi, nếu như em gọi điện thoại cho ông trước, chúng ta muốn ở bên nhau cũng khó khăn.”
Lâm Dịch Xuyên thở dài, “Anh sợ ông ngoại em sẽ càng có thành kiến với anh hơn.”
“Đừng để ý tới ông nữa, Lâm Dịch Xuyên, anh chỉ cần dỗ em là được.”
Chỉ trong mấy ngày, An Noãn gần như dẫn Tảo Tảo đi chơi hết tất cả công viên trò chơi thú vị của Bắc Kinh, Lâm Dịch Xuyên đề nghị, “Hay là chúng ta tới Giang Thành một chuyến đi, anh rất thích thành phố đó.”
An Noãn mỉm cười đáp, “Yêu một người nên yêu cả thành phố, có phải ý anh là vậy không?”
Lâm Dịch Xuyên vỗ vỗ đầu cô với vẻ cưng chiều, “Đúng vậy, yêu ai yêu cả đường đi, chỉ cần là việc liên quan đến em anh đều thích.”
An Noãn cũng muốn đưa Tảo Tảo đi thăm ba..
Đến Giang Thành, Tảo Tảo hiển nhiên vô cùng phấn khích, thằng bé không ngừng nói, “Đây là nơi mẹ sống từ nhỏ đến lớn.”
Khi họ đến khách sạn và đặt phòng đã là lúc dùng bữa tối.
An Noãn dẫn hai người đi ăn món Giang Thành chuẩn gốc ở một nhà hàng địa phương, ông chủ và bà chủ nói giọng Giang Thành đặc sệt.
Tảo Tảo ghé vào tai An Noãn mà nói nhỏ, “Mẹ ơi, họ nói gì vậy ạ? Con nghe không hiểu gì hết.” An Noãn xoa xoa đầu thằng bé với vẻ yêu chiều, “Con chỉ cần ăn cơm thôi là được.” Cậu nhóc ăn từng miếng to, hài lòng nói, “Mẹ ơi, món này còn ngon hơn cơm mẹ nấu.”
“Ngon thì ăn nhiều một chút, cơ hội như thế này không có nhiều đâu.”
Gia đình ba người ăn uống vui vẻ, đằng sau bỗng có tiếng nói rất to vang lên, “Cô An, là có thật sao?”
An Noãn quay người lại, người kia trông khá quen.
“Cô An, tôi là Dao Dao đây, cô quên rồi hả, tôi là người ở trong biệt thự.”
An Noãn thấy tức ngực, gượng gạo cất tiếng chào.
“Cô An, tôi thật sự không ngờ rằng đời này còn có thể gặp được cô, đúng là vui quá. Hai vị đây là?”
An Noãn giới thiệu đơn giản, “Bạn trai tôi Lâm Dịch Xuyên cùng con trai tôi, Tảo Tảo.”
Cô gái kia giật mình, trong mắt thấp thoáng vẻ đau thương. Cô gái này cũng chỉ vào người bên cạnh mình mà giới thiệu, “Đây là chồng tôi, hôm nay chúng tôi vừa nhận đăng ký kết hôn, vốn định đi ăn một bữa ra trò để chúc mừng mà tên keo kiệt này tiếc tiền.”
Tuy là nói thế, nhưng khóe miệng cô gái ngập tràn vẻ hạnh phúc. An Noãn nói lời chúc mừng rất thật lòng, “Chúc mừng hai người nhé.”
“Cố An, có thể coi tôi là người kết hôn muộn nhất trong biệt thự, họ đều tìm được hạnh phúc của mình rồi, từ năm cô rời đi, Mạc… ừm, chúng tôi đều bắt đầu tự tìm hạnh phúc của riêng mình, nhưng trong biệt thự vẫn còn người, mỗi ngày đều quét tước sạch sẽ, đợi cô quay về. Chúng tôi cũng thường quay về đó chơi, ở đó có quá nhiều kí ức tốt đẹp, mọi người đều luyến tiếc. À phải rồi, lần này cô về có muốn ở lại biệt thự không? Tôi gọi cuộc điện thoại cho bên đó, để họ chuẩn bị.”
An Noãn vội vàng xua tay, “Không cần đầu, chúng tôi đã đặt xong khách sạn rồi.”
“Cô An, thực ra…” Cô gái định nói mà lại thôi, liếc mắt nhìn Lâm Dịch Xuyên, sau cùng không nói ra.
“Cô An, nếu có thời gian cô nhất định phải về biệt thự một chuyển, mọi người đều rất nhớ cô.”
An Noãn khẽ gật đầu. Ông chồng của cô gái kia bắt đầu thúc giục với vẻ thiếu kiên nhẫn, “Em nói nhiều thật đấy, người ta đang ăn cơm, em cứ nói mãi, làm phiền người khác.” “Em cứ nói đấy thì đã sao, nhà của chúng ta còn do Mạc… còn do em làm công cho cô An mà kiếm được, cô ấy là ân nhân của chúng ta.”
Cô gái nói rồi quay về phía An Noãn, “Cô An, không làm phiền cô nữa, tôi thật sự mong cô về thăm một chút. Cũng chúc cô hạnh phúc.”
Họ tìm chỗ ngồi xuống, cách bàn của An Noãn một khoảng khá xa.
Người đàn ông kia hỏi cô gái, “Đây là nữ chủ nhân của căn biệt thự kia à? Đứa trẻ kia là con của ngài Mạc?”
“Anh bị ngốc hả, rõ ràng là cháu của anh Lâm, trông giống y như đúc thế kia mà. Cuộc đời có lúc quá tàn nhẫn, chớp mắt mà con của cô An đã lớn thế kia rồi, chỉ tiếc cho ngài Mạc mãi mà không thoát ra được khỏi quá khứ. Năm đó lúc cô An rời đi, ngài Mạc có một dạo bị trầm cảm, không ăn không uống không ngủ, ôm quần áo của cô An ngồi thì người cả đêm. Mấy đứa bọn em thấy ngài ấy như vậy, đứa nào cũng lén khóc.”
“Không ngờ người có tiền mà vẫn nặng tình đến thế.”
“Không biết ngài Mạc bây giờ thế nào rồi nữa. Ngài ấy đã nhiều năm không về Giang Thành, hi vọng ngài ấy đã thoát ra được. Năm đó khi ngài ấy đi, đưa cho mỗi lái xe và người giúp việc trong biệt thự một số tiền, để bọn em tự đi tìm hạnh phúc riêng, giữ lại vài quản gia trong nhà, ngày nào cũng quét tước nhà cửa sạch sẽ, để khi cô An về Giang Thành, vẫn luôn có một ngôi nhà.”
Cô giúp việc kia dụi mắt, “Ngài Mạc thực sự là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp, chỉ tiếc là cô An không có cái phúc này.” Người đàn ông kia nói với vẻ hơi ghen, “Trước mặt anh mà nhớ nhung về người đàn ông khác, em không sợ anh ghen à?”