Mạc Trọng Huy liếc cô một cái, khó chịu nói, “Quần áo anh mua cho em, em mặc được mấy bộ?”
An Noãn không nói được lời nào.
Ăn trưa xong, Mạc Trọng Huy bắt cô ở nhà ngủ thêm một giấc rồi mới lái xe đưa cô đến Bách Nhạc. Trợ lý Trương2không đi theo, Mạc Trọng Huy tự mình lái xe.
Lương Mộ Tinh nhìn thấy Mạc Trọng Huy thì vô cùng hưng phấn và kích động, bước lên bắt chuyện, “Ngài Mạc, lâu rồi không thấy anh đến, gần đây anh bận lắm hả?”
Mạc Trọng Huy đơn giản từ một tiếng. Lương Mộ8Tinh bĩu môi, giống như hơi bị tổn thương. Cô lại chuyển sang An Noãn, “Chị An Noãn, chị đến uống cà phê với ngài Mạc à?” “Không phải, anh ta muốn đi mua sắm với chị.” “Cái gì, ngài Mạc mà lại đi mua sắm với chị á?” Lương Mộ Tinh6biểu lộ sự kinh ngạc. An Noãn nghĩ thấy cũng đúng, cô không thể nào tưởng tượng nổi dáng vẻ Mạc Trọng Huy lúc đi mua sắm với cô, sẽ không dọa chết toàn bộ nhân viên trong cửa hàng chứ, nghĩ tới đây, cô lại đổi ý, “Mạc Trọng Huy, tôi3không muốn đi mua đồ nữa, tôi xuống đi xem phim.” Anh khẽ nhíu mày, “Để anh bảo Trương Húc sắp xếp.” “Không, chúng ta tự đi mua vé, hơn nữa tôi không muốn bao cả rạp, hôm nay cứ cho Trương Húc nghỉ nửa ngày phép đi.” Mạc Trọng Huy gật5đầu, hắn biết cô gái này đang muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của hắn đây mà.
Sau khi đến rạp chiếu phim, Mạc Trọng Huy bảo cô đứng chờ ở đó, hắn chạy đi mua vé xem phim, mua đồ ăn vặt, cả quá trình đều rất trơn tru. Ngồi trong rạp chiếu phim, trên màn hình đang chiếu một bộ phim tình cảm, An Noãn cầm bắp rang ăn, Mạc Trọng Huy thì giúp cô cầm những món vặt khác. “Mạc Trọng Huy, có phải trước đây anh rất hay đi xem phim không?”
“Hửm?”
“Tôi thấy anh mua vé mua bắp, động tác không hề lúng túng, không giống như lần đầu đến rạp chiếu phim. Trước đây anh thường dẫn Hà Tư Kỳ đi à?
Mạc Trọng Huy day day trán, cúi đầu trả lời cô, “Anh chưa đưa cô ấy đi bao giờ.” “Vậy ngoài Hà Tư Kỳ ra anh còn từng có người phụ nữ khác nữa à?” “Em muốn biết sao?”
Trong bóng tối An Noãn liếc hắn một cái, khó chịu nói, “Ai thèm biết chứ, tôi không có cái hứng thứ đó đâu.” Trên màn ảnh đang chiếu một bộ phim tình cảm rất lâu trước đây, nam nữ chính là thanh mai trúc mã vì hiểu lầm mà mỗi người một ngả, nhiều năm sau gặp lại nhau, bên cạnh họ đều đã có người yêu. Có người nói tình yêu rất thực dụng, người nằm bên cạnh bạn và người nằm trong tim bạn đôi khi lại không phải là một người. Cuối bộ phim mở ra nhiều nút thắt, năm đó nguyên nhân nữ chính rời khỏi nam chính là do phát hiện mình mắc bệnh ung thư, cuối cùng nam chính ở bên cạnh nữ chính vào những giây phút cuối cùng trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Xem đến đoạn cuối, nước mắt An Noãn đã chực trào ra. Mạc Trọng Huy ngồi bên cạnh cau mày thật chặt, cảnh này rất giống với trước đây. Hà Tư Nghiên cũng đã từng rơi nước mắt như vậy, khi còn rất nhỏ, nhìn thấy chó hoang trong hẻm cô cũng có thể đau lòng rơi nước
mắt. Một con người tình cảm như vậy lại thích xem nhất là những câu chuyện tình cảm bi kịch, lần nào bị cảm động cũng chui vào ngực hắn khóc nức nở, giọng cô nghẹn ngào luôn nói bên tai hắn, chúng ta đừng bao giờ giữ bí mật gì với nhau, không bao giờ rời xa nhau nhé.
Trong lúc Mạc Trọng Huy còn đang ngây ra, bộ phim đã kết thúc, mọi người đều đang nhao nhao rời khỏi rạp. An Noãn khóc đến mức không thể ngừng lại được, hắn không biết làm sao đành ôm cô vào lòng, khẽ oán giận, “Tình tiết trong phim là giá cả thôi, có gì mà phải khóc.”
“Đúng là không thể so với động vật máu lạnh như anh mà. Mạc Trọng Huy, anh có từng yêu ai sâu đậm như vậy chưa?”
Mạc Trọng Huy ngập ngừng trong nháy mắt, sau đó liền trầm giọng nói, “Anh yêu em!”
Trong phút chốc, An Noãn không phân biệt rõ được trong lời nói của hắn có bao nhiêu là thật lòng, chỉ lạnh nhạt hừ một câu, “Yêu một người không giống như anh đâu, đối với tôi anh chỉ có dục vọng chiếm hữu mà thôi.”
Ra khỏi rạp chiếu phim cũng đã đến giờ ăn tối. Mạc Trọng Huy muốn về nhà ăn tối, nhưng An Noãn lại kiến quyết muốn đi nhà hàng. Mạc Trọng Huy có bệnh sạch sẽ nên cũng rất ít khi ăn tối bên ngoài. Đôi khi An Noãn thấy rất kỳ lạ, hắn làm ăn lớn như vậy sao có thể không tham gia những bữa tiệc xã giao được.
Hai người đến một nhà hàng Tây rất có phong cách, người đến người đi đều là những cặp tình nhân, bọn họ đánh mắng cười nói, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập tình yêu. Không lâu trước đây, cô cũng từng hoang tưởng, đã từng mơ tới, trên mỗi ngóc ngách của thế giới này đều lưu lại dấu chân của cô và người cô yêu. Cô mong muốn biết bao mình có thể được như những cặp đôi bình thường hẹn hò, xem phim, dạo phố, ăn cơm, hay chỉ là tay trong tay đi hết một đoạn đường cũng được.
Nghĩ lại thì có lẽ cô đã mãi mãi mất đi cái quyền có được những thứ này rồi.
Mạc Trọng Huy muốn có một phòng riêng, trước giờ hắn đều không thích ở nơi đông người, để người ta nhìn mình.
Mạc Trọng Huy cắt bít tết cho An Noãn rồi đẩy đến trước mặt cô. An Noãn chỉ ăn mấy miếng, liền bỏ dao nĩa xuống, “Không có khẩu vị, không có không khí, không ăn nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Mạc Trọng Huy cau mày, hắn còn chưa động đến dao dĩa nữa là, nãy giờ chỉ luôn ngồi nhìn cô ăn.
“Đi thôi.”
Hắn nắm tay cô rời đi. Buổi đêm ở Giang Thành đã bắt đầu, những bóng đèn neon lập lòe trên phố, An Noãn đã quên mất bao lâu rồi cô không được thực sự ngắm nhìn cái thế giới đầy màu sắc này. Mạc Trọng Huy đưa cô đi lấy xe, trên đường về nhà, An Noãn dồn hết can đảm, nghiêm túc nói một câu, “Mạc Trọng Huy, anh buông tha cho tôi đi!”
“Két!!!”
Tiếng phanh xe chói tai, Mạc Trọng Huy cứ như vậy không thèm quan tâm đến gì khác mà dừng xe giữa đường, đằng sau truyền đến những tiếng bấm coi đầy bất mãn.
Hắn dừng lại khoảng chừng một phút, sau đó liền điên cuồng đạp ga, xe vào một cái chạy như bay trên đường. An Noãn không dám mở miệng nữa, cô không muốn chết chung với hắn vào lúc này.
Rốt cuộc cũng an toàn về đến nhà, An Noãn lại không xuống xe. “Mạc Trọng Huy, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
Hắn cũng không xuống xe, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp trên vô lăng. “Tôi đã từng nghĩ đến cuộc sống của một người bình thường, tìm một người đàn ông bình thường, kết hôn sinh con, sống một cuộc sống bình dị. Tôi còn trẻ, chỉ mới hai mươi sáu tuổi thôi, tôi muốn nắm lấy những năm tháng cuối cùng của tuổi trẻ. Anh là Mạc Trọng Huy, anh muốn kiểu phụ nữ nào mà không có, nên xin anh hãy buông tha cho tôi đi.” An Noãn biết hắn tức giận, cô không dám nhìn vào mặt hắn, chỉ mơ hồ thấy được bàn tay đang nắm chặt trên vô lăng của hắn, khớp tay trên đó trắng bệch ra.
“Mạc Trọng Huy, anh là kẻ thù giết ba tôi, giữ tôi lại bên cạnh anh không thấy nguy hiểm sao? Có lẽ một ngày nào đó trong đêm, tôi sẽ nhận lúc anh ngủ cầm dao mà giết anh, chết như vậy anh có thể nhắm mắt được sao? Thả tôi đi đi, giữa chúng ta không nên có bất cứ sự dây dưa nào nữa.” Mạc Trọng Huy giận quá hóa cười, nói một câu nhẹ bẫng, “Chờ anh chơi chán rồi ắt sẽ thả em đi, đến lúc đó còn có một khoản tiền đáng kể coi như là phí chia tay.”
Hắn nói xong liền xuống xe, An Noãn tức giận đuổi theo, “Tới bao giờ anh mới chơi chán đây?”
Hắn dừng bước, nâng cằm cô lên, ngả ngớn nói, “Bây giờ vẫn chưa chán, vẫn còn thích mùi vị mới lạ trên giường của em, thích dáng vẻ giương nanh múa vuốt của em trước mặt anh.”
“Mạc Trọng Huy, anh…” Cô giơ tay lên muốn tát hắn.
Mạc Trọng Huy gắt gao nắm lấy cổ tay cô, cười nói, “Cái anh thích chính là bộ dạng bây giờ của em, từ trước đến giờ không có người phụ nữ nào dám như vậy trước mặt anh. Có lẽ một ngày nào đó, em ngoan ngoãn phục tùng anh, anh sẽ cảm thấy ngán thôi.”