“Ách. . . . . .” Mạc Tiểu Hàn không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc lạnh của hắn. Không thể làm gì khác hơn là nói lảng sang chuyện khác, “Thiên Ngạo, anh mua cái gì vậy?”
“Cô vừa gọi tôi là gì?” Ánh mắt Sở Thiên Ngạo đột nhiên như được thắp sáng lên.
Cho tới bây giờ Mạc Tiểu Hàn nếu không gọi hắn là “ngài” thì cũng châm chọc gọi hắn là “Sở đại Tổng giám đốc”, đây là lần đầu tiên, Mạc Tiểu Hàn gọi tên của hắn.
“Tôi. . . . . .”Mạc Tiểu Hàn bị Sở Thiên Ngạo nhìn khiến cô hơi hoảng hốt. Cô cúi đầu, nói không ra lời. Thấy hơi chột dạ.
Đáng chết! Tại sao cô lại chột dạ! Dáng vẻ y như cô đang gặp mặt gian phu, cảm giác bị hắn bắt gian tại giường!
Nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn cúi đầu không nói lời nào, Sở Thiên Ngạo còn tưởng rằng cô xấu hổ, nhất thời tâm trạng thật tốt.
Xoa xoa tóc cô vẻ cưng chiều, Sở Thiên Ngạo kéo cô vào trong ngực của mình, ôm chặt lấy.
Mạc Tiểu Hàn bị ép buộc dựa vào trước ngực hắn. . . . . .
Trái tim Sở Thiên Ngạo đang dập rất mạnh mẽ và dữ dội, từng nhịp lại từng nhịp, ổn định như vậy, tựa như một cảng tránh gió an toàn nhất trên thế giới. Trái tim Mạc Tiểu Hàn khẽ động, cảm giác chán ghét Sở Thiên Ngạo dường như không còn mãnh liệt như trước nữa. Trong lòng đang tràn đầy sự chua xót, cũng chầm chậm bình lặng lại.
Lần đầu tiên, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy lồng ngực Sở Thiên Ngạo ấm áp như thế, ấm áp đến nỗi khiến cô quên đi tất cả sự lạnh lẽo đã có.
Người đến người đi, xung quanh có rất nhiều người tò mò nhìn về phía bọn họ.
Mạc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng, dùng sức đẩy đẩy hông của Sở Thiên Ngạo. Sở Thiên Ngạo không những không buông tay, ngược lại càng ôm Mạc Tiểu Hàn chặt hơn.
Chiếc cằm cọ ở trên tóc cô, đôi môi ghé sát lỗ tai cô nhỏ giọng nỉ non: “Hư, đừng động.” Thanh âm trầm thấp dịu dàng, hơi thở ấm áp của hắn thổi vào cổ cô, cảm giác có phần hơi ngứa.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, rơi vãi trên người của họ, người đàn ông cao lớn anh tuấn, cô gái nhỏ nhắn cô gái xinh đẹp, những tia sáng vàng óng nhảy nhót bay múa, đẹp như một bức tranh. . . . . .
Đáng tiếc, thiện cảm của Mạc Tiểu Hàn đối với Sở Thiên Ngạo vẻn vẹn chỉ dừng lại ở cái ôm này.
Trở lại biệt thự Nhà họ Sở, sau khi sắp xếp đồ đạc mới mua về thì tình cảm tốt đẹp của Mạc Tiểu Hàn đối với Sở Thiên Ngạo trực tiếp hạ xuống con số 0.
Sở Thiên Ngạo mua cho cô rất nhiều quần áo. Áo khoác nhìn qua vốn cũng bình thường, nhưng lại có thêm một đống váy ngủ và đồ lót, khiến sắc mặt của Mạc Tiểu Hàn lập tức đỏ như trái cà chua chín.
Váy ngủ tất cả đều bằng ren trong suốt, phía trên không giấu được ngực, phía dưới không giấu được PP, căn bản cũng không có bao nhiêu vải! Nhìn tới giá tiền, Mạc Tiểu Hàn quả thật đau lòng muốn chết, nhiều tiền như vậy, đủ tiền sinh hoạt trong một tháng cho bốn người nhà cô!
Chưa kể đến những thứ đồ lót kia, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy chỉ có những người phụ nữ nghề nghiệp đặc biệt mặc thì mới có phong cách. Những cô gái bình thường, người nào dám mặc quần lót hở đáy? Đơn giản chỉ là hai sợi dây, ở giữa có duy nhất một mảnh vải nhỏ, giữa mảnh vải nhỏ đó lại xẻ ra một đường hở lớn!
“Sở Thiên Ngạo, anh….!” Mạc Tiểu Hàn ném đống đồ kia xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ ửng lên.
“Giả bộ xử nữ cái gì! Cô cũng không phải là lần đầu tiên! Nhanh đi tắm, lập tức thay những bộ quần áo này!” Sở Thiên Ngạo khôi phục lại sự lãnh khốc và ngạo mạn. Lời nói sắc bén giống như dao găm đâm xuyên qua trái tim Mạc Tiểu Hàn.
“Anh biến thái!” Mạc Tiểu Hàn hung hăng trừng mắt nhìn hắn, xoay người chuẩn bị đi lên lầu. Chỉ có người phụ nữ không đứng đắn, mới có thể mặc loại trang phục này thôi? Ngại ngùng và mắc cỡ chết đi được. . . . . .
“Quy tắc tình nhân điều thứ tư: phục vụ tốt ông chủ của cô! Nhất là ở trên giường! Trừ phi, cô không muốn tính mạng ba cô. . . . . .” Sở Thiên Ngạo lạnh lùng phun ra những lời này, sau đó đi vào phòng ngủ.
“Tắm xong, mặc bộ áo lót kia vào, nằm ở trên giường lớn chờ tôi.” Lại nói thêm một câu, thành công thấy sắc mặt Mạc Tiểu Hàn từ hồng hào chuyển sang trắng bạch.