Một nụ hôn mãnh liệt kéo dài thật lâu, mang theo tình yêu dịu dàng, khiến cả người Mạc Tiểu Hàn mềm nhũn. Người xem náo nhiệt xung quanh cũng bắt đầu vỗ tay.
Nam anh tuấn, nữ mỹ Lệ, nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui. Vừa rồi thiếu chút nữa nghĩ oan cho người tốt.
Tiếng vỗ tay của Mọi người khiến Mạc Tiểu Hàn tỉnh táo lại. Có chút ngượng ngùng đẩy Sở Thiên Ngạo. Hé miệng nhìn mọi người xung quanh cười cười.
Sở Thiên Ngạo lại không hề để ý đến ánh mắt hoặc là hâm mộ hoặc là đố kỵ của người xung quanh, trực tiếp lôi kéo Mạc Tiểu Hàn hướng thang máy đi tới.
Nơi đó của Mạc Tiểu Hàn vừa sưng vừa đau, đi bộ khập khễnh.
“Sao thế?” Sở Thiên Ngạo cúi đầu nhìn Mạc Tiểu Hàn, quan tâm hỏi.
“Ách. . . . . . Không có việc gì. . . . . .” Mặt của Mạc Tiểu Hàn vừa đỏ vừa xấu hổ. Cô làm sao có thể nói ngày hôm qua làm quá nhiều nên nơi đó đã sưng đỏ đây?
“Hắc hắc, ngượng ngùng sao?” Thấy Mạc Tiểu Hàn đỏ mặt, Sở Thiên Ngạo rất hưng phấn. Cúi đầu đến gần Mạc Tiểu Hàn nhẹ giọng trêu đùa bên tai cô: “Tối hôm qua không phải là rất thoải mái sao?”
“Thoải mái cái gì? Không thấy em đi bộ cũng không được sao?” Mạc Tiểu Hàn xấu hổ, hướng Sở Thiên Ngạo trợn mắt nói.
“Ha ha. . . . . . Người phụ nữ ăn ở hai lòng!” Sở Thiên Ngạo đột ngột ôm Mạc Tiểu Hàn, sải bước đi về phía trước.
“Này, mau thả xuống…, nhiều người nhìn như vậy.” Mạc Tiểu Hàn thật có điểm không không biết xấu hổ rồi.
“Sợ cái gì? Không phải vừa rồi đã làm cho mọi người thấy hết rồi sao?” Sở Thiên Ngạo không thèm để ý, ôm chặt Mạc Tiểu Hàn, giọng nói lại giảm thấp xuống, mập mờ vô cùng: “Một lát sau khi gặp Cẩm Tâm xong về phòng anh, anh bôi thuốc cho.”
“Ừ. . . . . .” Mạc Tiểu Hàn đỏ bừng cả mặt, vùi đầu ở trong lòng hắn, trả lời rất nhỏ.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Mạc Tiểu Hàn, trong lòng Sở Thiên Ngạo lại bắt đầu ngứa ngáy: “Rất đáng tiếc, tối nay không thể làm gì em. . . . . . Chờ em dưỡng thương cho tốt, nhất định phải khiến anh thoải mái. . . . . .”
Thật là không nghiêm chỉnh! Suốt ngày trong đầu chỉ nhớ những thứ này!
Mạc Tiểu Hàn trừng Sở Thiên Ngạo: “Anh còn nói anh không phải là lợn giống, cả ngày đều nhớ những thứ này. . . . . . Công ty của anh còn chưa có đóng cửa, thật là một kỳ tích!”
Sở Thiên Ngạo hôn lên miệng nhỏ của Mạc Tiểu Hàn một cái, hài hước nói: “Tại em quá thơm ngon! Ăn một lần liền dừng không được. Tiểu yêu tinh, nói cho anh biết, chỗ đó của em sao lại ngọt như vậy? Nhiều nước như vậy?”
“Sở Thiên Ngạo!” Mạc Tiểu Hàn giận la to một tiếng! Người đàn ông này thật đúng là không biết xấu hổ! Trước mặt mọi người nói những lời này mà không đỏ mặt!
Thấy Mạc Tiểu Hàn giận thật, Sở Thiên Ngạo không nói thêm nữa. Chỉ ôm Mạc Tiểu Hàn chặt hơn. Đôi mắt đầy ắp dục vọng, đối mặt nhìn Mạc Tiểu Hàn.
Ánh mắt Sở Thiên Ngạo thật sự có lực sát thương, Mạc Tiểu Hàn cảm giác người mình bắt đầu nóng lên, không biết là do hắn ôm quá chặt, hay là do ánh mắt hắn đang trêu đùa.
Thang máy tới. Bên trong không có một người. Sở Thiên Ngạo ôm Mạc Tiểu Hàn đi vào thang máy.
“Được rồi, thả em xuống. Bây giờ không cần đi bộ.” Mạc Tiểu Hàn mặc dù gầy, nhưng cũng khoảng 45kg, cô sợ Sở Thiên Ngạo ôm lâu mỏi tay.
“Không thả.” Sở Thiên Ngạo còn lâu mới để ý tới lời nói của Mạc Tiểu Hàn. Tự nhiên ôm Mạc Tiểu Hàn, đầu cúi thấp xuống, chon trong tóc cô, ngửi, hôn.
“Tiểu Hàn. . . . . .” Giọng nói của hắn lại trở nên mờ ám, tràn đầy mùi vị dục vọng: “Anh lại muốn rồi. em sờ sờ. . . . . .”
Bàn tay dẫn dắt đôi tay nhỏ bé của cô hướng nơi kia đang ngẩng đầu lên.
“Uy. . . . . .” Mạc Tiểu Hàn cảnh cáo trừng hắn, rút nhanh tay của mình về.
“Em nhanh lên một chút đi, anh nhẫn nhịn thật khổ cực. . . . . .” Sở Thiên Ngạo giương mắt nhìn Mạc Tiểu Hàn nói rất tội nghiệp.
“. . . . . . !” Mạc Tiểu Hàn im lặng. Tối hôm qua làm nhiều lần, sáng sớm hôm nay lại mới vừa làm, hắn dám nói hắn nhịn thật vất vả?
Người này, chắc là người máy! Mạc Tiểu Hàn nhất thời cảm thấy tiền đồ của mình đen tối.
“Đinh. . . . . .” Thang máy đến. Sở Thiên Ngạo ôm Mạc Tiểu Hàn hướng phòng của Cố Cẩm Tâm đi tới.
“Thiên Ngạo, anh thả em xuống! Tí nữa Cẩm Tâm mà thấy, em thật là không còn mặt mũi. Cô ấy còn chưa biết chúng ta ở cùng một chỗ, cứ đi vào như vậy sẽ dọa đến cô ấy.” Mạc Tiểu Hàn cầu khẩn.
“Ngoan, vậy em cẩn thận một chút a! Lát nữa trở về bôi thuốc cho em.” Sở Thiên Ngạo nhẹ nhàng để Mạc Tiểu Hàn xuống, rồi hôn lên môi cô một nụ hôn nhớ thương.
Mạc Tiểu Hàn phát hiện, chỉ cần cô làm nũng hay cầu khẩn với Sở Thiên Ngạo, Sở Thiên Ngạo đều đáp ứng cô. Xem ra Sở Thiên Ngạo cũng không khó đối phó. Trước kia là cô quá ngu ngốc, chỉ biết chống đối hắn.
Cuối dãy phòng Cố Cẩm Tâm ở có một phòng tập thể dục, Mạc Tiểu Hàn đẩy Sở Thiên Ngạo về hướng đó: “Anh qua đó chờ em! Em muốn một mình nói chuyện với Cẩm Tâm.”
Từ lần cô tự sát chưa thành, Cố Cẩm Tâm đã hận Sở Thiên Ngạo thấu xương, cô rất sợ Cố Cẩm Tâm nói những lời quá đáng ngay trước mặt Sở Thiên Ngạo, khiến tất cả mọi người không có đường lui.
“Sao? Dẫn anh đi gặp bạn bè rất mất mặt sao?” Thấy Mạc Tiểu Hàn vẫn đuổi hắn, sắc mặt Sở Thiên Ngạo lại âm trầm.
Nếu là trước kia, Mạc Tiểu Hàn đã cãi nhau với hắn. Nhưng bây giờ cô đã có kinh nghiệm. Nhẹ nhàng kéo tay Sở Thiên Ngạo, nhỏ giọng làm nũng: “Thiên Ngạo, người ta không phải ý đó, chỉ là quá đột ngột, sợ hù Cẩm Tâm mà thôi. Anh muốn dữ dội như vậy sao!”
Đôi mắt to ngập nước nhấp nha nhấp nháy, dáng vẻ uất ức.
Sở Thiên Ngạo quả nhiên vào tròng. Khom lưng siết chặt mặt của cô: “Được rồi, mau vào đi thôi. Anh ở bên kia chờ em.”
Gõ cửa. Cố Cẩm Tâm mở cửa phòng thấy là Mạc Tiểu Hàn, sự lo lắng biến mắt: “Tiểu Hàn, tối hôm qua cậu chạy đi đâu? Tớ tìm cậu khắp nơi!”
Ánh mắt Cố Cẩm Tâm hồng hồng, vừa nhìn đã biết vừa khóc xong.
Mạc Tiểu Hàn nhất thời đau lòng, ôm cánh tay Cố Cẩm Tâm: “Cẩm Tâm, thật xin lỗi a! Tối hôm qua tớ . . . . . . Ừ, tớ. . . . . .”
Mạc Tiểu Hàn thật sự không biết nên nói thế nào với Cố Cẩm Tâm.
“Tối hôm qua có phải cậu ở cùng Sở Thiên Ngạo không?” Cố Cẩm Tâm thay cô nói ra.
“Ừ.” Mạc Tiểu Hàn lo lắng sợ Cố Cẩm Tâm mất hứng, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của cô, chi chi ngô ngô mà nói, “Cẩm Tâm, cái đó, tớ và Thiên Ngạo ở cùng một chỗ.”
Không ngờ, Cố Cẩm Tâm cũng không có tức giận. Chỉ chăm chú nhìn cô: “Tiểu Hàn, cậu xác định muốn qua lại với Sở Thiên Ngạo? Tớ cảm thấy hắn không thích hợp với cậu.”
“Ừ, tớ đồng ý với anh ấy thử lui tới một tháng. Cẩm Tâm, cậu không cần lo lắng cho tớ, tớ đảm bảo sẽ xử lý tốt.” Mạc Tiểu Hàn không muốn ở đây nói với Cố Cẩm Tâm những vấn đề có nhiều rối rắm này, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Mắt cậu sao thế? Vừa rồi đã khóc sao?”
Trước khi Mạc Tiểu Hàn đến, Cố Cẩm Tâm quả thật đã ở trong phòng khóc.
Cô cảm thấy mình bị gạt. Bùi Tuấn đối với cô, một điểm cũng không nghiêm túc, chỉ là vui đùa một chút mà thôi, buồn cười là mình lại tưởng thật!
Cố Cẩm Tâm cảm thấy rất thật mất mặt, do dự có nên nói cho Mạc Tiểu Hàn biết chuyện của cô và Bùi Tuấn không?
Thấy Cố Cẩm Tâm yên lặng, Mạc Tiểu Hàn cho rằng cô khóc vì lo lắng cho mình, rất cảm động nói: “Cẩm Tâm, nhất định là do cậu không tìm được tớ, lo lắng gần chết chứ gì? Thật xin lỗi. . . . . . Về sau tớ nhất định sẽ nói cho cậu biết tôi ở đâu. Cẩm Tâm, thật xin lỗi. . . . . .”
Thấy Mạc Tiểu Hàn nói như vậy, Cố Cẩm Tâm cảm thấy không tiện nói chuyện Bùi Tuấn.
Thôi, coi như là một cuộc mộng xuân đi, đã trôi qua rồi. Dù sao cô cũng đã 22 tuổi, cũng nên phá thân xử nữ rồi!
Cố Cẩm Tâm cố nặn ra vẻ tươi cười: “Tiểu Hàn, cậu không có việc gì là tốt.”
Đang nói, điện thoại của Cố Cẩm Tâm chợt vang lên. Trong lòng giật mình, chẳng lẽ là Bùi Tuấn gọi? Nhào tới nhận: “Alo?”
“Tôi là phục vụ phòng, có vị tiên sinh muốn tôi đưa trả cô một sợi dây chuyền ngọc bích.” Giọng nữ lễ phép.
“À?” Cố Cẩm Tâm sờ sờ cổ, quả nhiên, sợi dây chuyền trên cổ không thấy. Chắc tối hôm qua rớt ở phòng Bùi Tuấn.
Nhưng tại sao hắn không tự đưa tới, mà phải nhờ phục vụ phòng đưa cho cô?
Hắn, cứ như vậy không muốn gặp mình nữa? Giống như có một con dao đang từ từ cứa vào tim của cô, Cố Cẩm Tâm đau đến sắc mặt trắng bệch.
“Cẩm Tâm, cậu làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Cố Cẩm Tâm không tốt, Mạc Tiểu Hàn quan tâm hỏi.
“A, tớ có chút không thoải mái, không có chuyện gì, nằm một lúc lập tức sẽ khỏe.” Giờ phút này Cố Cẩm Tâm quả thật không có tâm trạng nói chuyện với Mạc Tiểu Hàn.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Cẩm Tâm, nhớ ra Sở Thiên Ngạo vẫn còn đợi cô, Mạc Tiểu Hàn biết điều nói: “Cẩm Tâm, cậu tốt nhất nghỉ ngơi đi, tớ đi trước. Đợi lát nữa tới đây gọi cậu cùng đi ăn cơm.”
“Ừ.” Cố Cẩm Tâm nặng nề gật đầu. Trong mắt lại bắt đầu dâng lên một tầng hơi nước. Cô hung hăng cắn môi, kềm chế không khóc trước mặt Tiểu Hàn.
Mạc Tiểu Hàn không chú ý tới sự bất thường của Cố Cẩm Tâm, khó khăn bước đi, cố gắng khiến tư thế của mình nhìn thật tự nhiên, khi làm như vậy sưng đau giữa hai chân lại càng tăng lên, nhưng không cho phép cô nhíu chặt chân mi.
Trong phòng thể dục Sở Thiên Ngạo chạy bộ một lát, vừa cảm thấy thân thể nóng lên, từ xa đã nhìn thấy Mạc Tiểu Hàn bước chân khó khăn đi tới.
Từ trên máy chạy bộ lao xuống, chạy đến bên cạnh Mạc Tiểu Hàn, vội vàng cô ôm đi lên, “Nói chuyện với Cẩm Tâm rồi sao?”
“Ừ.” Mạc Tiểu Hàn giãy giụa trong lòng hắn, nhìn xung quanh, chỉ sợ có người nhìn thấy bọn họ dính chặt như vậy.
“Đi, về phong anh giúp em bôi thuốc.” Thấy Mạc Tiểu Hàn dáng vẻ đi bộ rất khó khăn, Sở Thiên Ngạo đau lòng. Tối hôm qua hắn không nên xúc động như vậy, chỉ biết đổ thừa tại Mạc Tiểu Hàn thật sự quá mê người, khiến hắn muốn ngừng mà không được, không biết muốn cô bao nhiêu lần .
Đến phòng Sở Thiên Ngạo, Mạc Tiểu Hàn nhịn đau hướng Sở Thiên Ngạo vươn tay: “Thuốc đâu? Em vào phòng tắm bôi.”
Sở Thiên Ngạo xấu xa cười một tiếng: “Còn vào phòng tắm làm cái gì? Em nằm trên giường bôi không phải dễ dàng hơn sao?”
Mạc Tiểu Hàn vẫn không hiểu ý trong lời nói của hắn, ngây thơ nói: “Vậy anh vào phòng tắm đi. Em thoa xong kêu anh, anh mới được đi ra ngoài.”
Sở Thiên Ngạo thấy ánh mắt ngây thơ của Mạc Tiểu Hàn, tram trạng rất tốt, hắn thích bộ dạng ngây ngốc của Mạc Tiểu Hàn, đột ngột hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi linh hoạt ở trong khoang miệng của cô khuấy động, mút vào. Dịu dàng hút hết hương thơm cùng ngọt ngào của cô.
Mạc Tiểu Hàn cảm thấy phía dưới lại bắt đầu bị vật gì đó chỉa vào, sợ tới mức đẩy Sở Thiên Ngạo ra: “Ah! Nơi đó của em còn đau ! Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Sở Thiên Ngạo cười xấu xa, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ mặt anh tuấn của hắn: “Vốn không muốn làm cái đó, anh chỉ muốn giúp em bôi thuốc mà thôi!”