“Ôi đệch!”
“Không nhận? Đại ca, anh có nghiêm túc không vậy?!”
Thượng Bân, Tào Hùng, Thẩm Bích Như… tất cả đều vò đầu bứt tóc, sắp phát rồ cả rồi.
Mức độ kích thích, hại não có được trong ngày hôm nay, còn nhiều hơn cả tổng số tích góp lại trong cả đời họ mất.
Vương Đào là ai? Thiên tài siêu cấp trong tốp mười hàng năm của học viện, có ông thầy nào không muốn giành cậu ấy về làm học trò của mình. Trưởng lão Thượng Thần cũng phải dựa vào thân phận chủ nhiệm Phòng Đào tạo mới chiêu mộ thành công…
Thiên tài như vậy, lại còn được đích thân gia chủ của nhà họ Vương ngỏ lời thỉnh cầu, mà ngươi… mịa nó, lại còn từ chối?
Đám Thượng Bân chỉ cảm thấy trái tim mong manh của bọn họ đã vỡ tan tành, vùng ngực uất nghẹn đến thở chẳng ra, hít chẳng vào.
Khi nãy vừa ngoác mồm chửi đối phương vô dụng, chẳng kiếm được đứa học sinh nào. Giờ thì, tộc trưởng nhà họ Vương đem con dâng đến tận tay, mà quan trọng hơn là… hắn còn chẳng chịu nhận!
“Ôi tim gan phèo phổi của ta…”
Còn trưởng lão Thượng Thần, giờ máu tươi đang cuộn trào trong cuống họng, có thể phun ra bất cứ lúc nào.
Còn có thiên lý nữa không? Còn có vương pháp nữa không?
Ta là trưởng lão, chủ nhiệm Phòng Đào tạo. Các ngươi đến đòi rút khỏi lớp của ta, xin làm học trò tên ăn hại thi khảo hạch bị trứng gà kia cũng thì thôi. Nhưng quan trọng là hắn có thèm nhận đâu!!!!
Trưởng lão Thượng Thần có cảm giác như cái mặt mình bị ai đó lột ra, sau đó lại ném xuống đất mà giẫm mà đạp. Giờ ông ta chỉ ước gì có cái lỗ để chui vào ngay lập tức.
Quá nhục mặt!
Nhục nhã thấy ông bà nội ông bà ngoại luôn rồi!
Mạc trưởng lão ở một bên xem tuồng, tròng mắt cũng suýt lọt ra ngoài.
Vừa rồi ông đã thay đổi cái nhìn về thầy Trương Huyền, bây giờ xem ra, thay đổi còn chưa đủ tầm!
“Không nhận?” Tộc trưởng Vương Hoằng cũng đang rất sượng sùng, lập tức nháy mắt ra hiệu con trai.
“Mong thầy Trương nhận em làm học trò!”
Vương Đào vội vàng bước đến, quỳ thịch xuống đất, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.
Trước đấy, đích xác là cậu ta cũng rất khinh thường ông thầy này. Nhưng cậu ta đã tận mắt trông thấy đôi chân em gái đã được chữa khỏi, sức mạnh gia tăng cả ba con phố. Cộng thêm hôm qua, đường kiếm uy mãnh của mình bị đối phương kẹp cứng chỉ bằng hai ngón tay. Từ đó, sâu thẳm trong lòng, cậu ta đã hoàn toàn bị chinh phục.
“Không nhận!” Trương Huyền phất tay.
Học trò được chọn thầy, thầy cũng có quyền chọn học trò!
Tên Vương Đào này, hôm kia đã xông vào lớp học, hoàn toàn không biết tôn ti trật tự là gì, thậm chí còn dùng binh khí tấn công mình, sao có thể nhận làm học trò được!
Trước đó, dẫu Triệu Nhã chỉ đến chất vấn hắn mấy câu, mà còn bị phạt phải dọn dẹp vệ sinh!
Một giáo viên, nếu không còn uy nghiêm thì sẽ bị học trò xem thường, sau này còn dạy dỗ được gì chứ?
“Trò biết mình lỗ mãng, đã xúc phạm thầy, nhưng vẫn mong thầy thông cảm cho trò trẻ người non dạ, chưa hiểu lễ nghĩa. Xin thầy chớ chấp nhặt!” Vương Đào tự biết tại sao, vội vàng khẩn cầu.
Sự uy nghiêm của người thầy, tuyệt đối không thể bị coi thường được. Ngươi vung kiếm chém người ta, người ta chưa so đo là đã khoan hồng lắm rồi. Bây giờ còn đòi bái người ta làm thầy, từ chối thẳng thừng cũng là lẽ đương nhiên!
“Đúng đúng, ban đầu thằng bé không biết thầy là bậc đại tài, cho nên đã hơi lỗ mãng. Mong thầy niệm tình bỏ quá cho…” Tộc trưởng Vương Hoằng cũng vội vàng giải thích.
“Tộc trưởng Vương Hoằng không cần phải nói thế, thầy Trương không chịu nhận, tôi nghĩ không phải vì nguyên nhân ấy đâu!”
Ngay lúc này, một giọng điệu trái khoáy vang lên
Quay đầu nhìn lại theo hướng tiếng nói phát ra, đó chính là người vừa thất bại trong Khảo Vấn Học Tâm của chúng ta, thầy giáo Tào Hùng.
Nếu vừa rồi, dựa vào uy danh của trưởng lão Thượng Thần, chắc hẳn có thể giúp gã ta giảm nhẹ hình phạt, thậm chí xóa sạch nội dung đánh cược. Nhưng bây giờ, ngay cả tộc trưởng Vương Hoằng cũng đến cầu cạnh Trương Huyền, giao hẹn trong Khảo Vấn Học Tâm, e là quỵt không nổi nữa rồi!
Dẫu sao cũng đã đến nước này, gã ta cũng chẳng ngại hoàn toàn xé rách mặt mũi mà móc máy thêm cho sướng mồm.
“Hử?” Nghe thấy có người chõ mõm vào, mặt tộc trưởng Vương Hoằng đanh lại, không được vui cho lắm.
“Tên Trương Huyền này, thực lực chỉ ở cảnh giới Chân Khí, mà thiếu gia Vương Đào thì đã đến cảnh giới Bì Cốt rồi. Thực lực không bằng, làm sao dạy dỗ, làm sao chỉ điểm? Hắn không dám nhận, đó là vì biết tự lượng sức mình!”
Tào Hùng nói với vẻ mặt dữ tợn.
“Không sai, thực lực của hắn còn không bằng thiếu gia Vương Đào, nếu nhận làm học trò thì khác nào trò hề chứ!” Thượng Bân cũng đã bắt kịp, vội vàng bồi thêm.
“Mong Vương tộc trưởng suy xét cho kĩ. Rút khỏi lớp của tôi thì chẳng sao, nhưng để thiếu gia Vương Đào đi bái một người có thực lực kém hơn mình làm thầy, e là sau này tu luyện sẽ chẳng dễ dàng lắm đâu!” Mắt của trưởng lão Thượng Thần cũng lập tức lóe sáng.
Đúng quá còn gì, tên Trương Huyền này, thực lực chỉ đến cảnh giới Chân Khí, đây là chuyện mà ai trong học viện cũng biết.
Một cao thủ Bì Cốt, lại đi bái người có thực lực kém hơn mình làm thầy, khác nào tự biến mình thành trò cười!
“Chuyện này…”
Tộc trưởng Vương Hoằng thoáng bàng hoàng.
Ông ấy chỉ nghe được những lý luận kinh người của Trương Huyền qua lời thuật lại của Vương Dĩnh, chứ vẫn chưa biết trình độ tu vi thực sự của hắn.
Tuy Vương Đào đã từng giao thủ với hắn, nhưng cũng chưa thấy nói gì, nên ông ấy cũng không rõ lắm.
Nếu những gì đối phương nói là thật, thực lực của thầy Trương Huyền này chỉ đến cảnh giới Chân Khí, đích xác là không thể nào hướng dẫn Vương Đào được!
Thầy giáo, tuy chỉ cần nắm vững lý luận là đã truyền dạy được, nhưng trong tu luyện, chỉ khi nào tự thân đã trải qua thì mới có sự cảm ngộ càng thêm sâu sắc. Nếu bản thân thầy mà chưa đạt đến, e là cũng chẳng thể truyền đạt được một cách tốt nhất.
Cũng giống như trong thế giới hiện đại đời trước của Trương Huyền, giáo sư ra đề thi, mà bộ đề này, cả giáo viên cũng chẳng biết làm thì sao có thể dạy được cho học trò cách giải bài?
Không ít việc cần thầy giáo phải biết trước thì mới chỉ cho trò biết sau.
Bằng không, dẫu có giỏi lý luận cỡ nào, cũng chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, hoàn toàn vô ích.
“Trương Huyền, dù ngươi có muốn dạy thiếu gia Vương Đào đi nữa, nhưng ngươi có cái bản lĩnh ấy không? Không có thì bớt làm màu lại đi, võ giả tam trọng cũng chỉ có thể la liếm với tân sinh mới vào học viện thôi. Chứ đối mặt với học sinh lâu năm rồi thì đừng có mơ!” Thấy Trương Huyền im lặng, Tào Hùng trở nên rất phấn khích, ánh mắt lóe sáng, đầy sự hung hăng.
“Đúng đó, Vương tộc trưởng, thầy Tào Hùng nói rất có lý. Bản thân Trương Huyền chưa đột phá đến cảnh giới Bì Cốt tứ trọng, đương nhiên cũng không biết tu luyện thế nào, như vậy làm sao có thể chỉ điểm cho người ở cảnh giới Bì Cốt được!” Trưởng lão Thượng Thần đã lấy lại được sự tự tin, vừa vuốt râu vừa nói.
“Không đúng, các người nói sai hết rồi!” Thấy đám người kia cười chê chế nhạo thầy Trương, Vương Đào nhìn hết nổi, đứng phắt dậy phân trần: “Ai bảo thực lực của thầy Trương không bằng ta? Hôm qua, ta đã vô tình mạo phạm thầy. Lúc đó, ta đã dốc toàn lực mà chém xuống một kiếm, nhưng lại bị thầy Trương nhẹ nhàng dùng hai ngón tay kẹp cứng! Nếu chỉ là cảnh giới Chân Khí thì tuyệt đối không thể làm được!”.
“Kẹp chặt bằng hai ngón tay? Ha ha, thiếu gia Vương Đào à, dù cậu có muốn giữ thể diện cho hắn, vậy cũng kiếm lí do nào đó đáng tin hơn có được không?”
Tào Hùng cười mỉa, nói tiếp, “Cậu là cao thủ cảnh giới Bì Cốt hậu kỳ, sức mạnh đã trên 700 cân, cộng thêm tốc độ và trọng lượng của thanh kiếm. Nếu dốc toàn lực ra chém, dù có là cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt sơ kỳ, dùng cả hai tay chống đỡ là đã vô cùng khó rồi, chứ đừng nói là hai ngón tay… Không lẽ cậu muốn nói, thầy Trương Huyền của chúng ta, đã đạt đến cảnh giới Tịch Huyệt, ngang bằng với các trưởng lão?”.
Kiếm tuy nhẹ, nhưng cao thủ cảnh giới Bì Cốt hậu kỳ mà dốc toàn lực chém xuống, tốc độ sẽ nhanh như chớp lóe. Nếu không am hiểu sâu sắc về kiếm pháp, lại biết chính xác hướng tấn công thì dẫu có là cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt sơ kỳ, cũng khó mà đỡ nổi… Vương Đào lại bảo tên giáo viên kém nhất trường chỉ dùng hai ngón tay đã nhẹ nhàng kẹp cứng lưỡi kiếm… Truyện cười nước nào vậy!
“Trò cũng nhìn thấy, thực sự thầy chỉ dùng hai ngón tay đã kẹp cứng lưỡi kiếm!” Lưu Dương cũng vội vàng giải thích.
Cảnh tượng ấy, cậu cũng đã tận mắt chứng kiến, không thể nào là giả được.
Thế nhưng, cậu ấy tín nhiệm Trương Huyền đến thế, không nói thì hay hơn. Nếu nói đỡ cho thầy thì người khác lại nghĩ bản thân cậu nói dối để giữ thể diện cho Trương Huyền mà thôi.
“Tộc trưởng Vương Hoằng, ngài là chuyên gia trong vấn đề này!” Không quan tâm lời giải thích của hai người kia, trưởng lão Thượng Thần hỏi vị cao thủ mạnh nhất ở đây, “Ngài thấy có người nào chưa đạt đến cảnh giới Tịch Huyệt trung kỳ, mà có thể dùng hai ngón tay chặn đứng đường kiếm của thiếu gia Vương Đào không?”.
“Chuyện này…” Tộc trưởng Vương Hoằng cũng đơ người.
Kẹp cứng đường kiếm của Vương Đào chỉ bằng hai ngón tay, các cao thủ cảnh giới Tịch Huyệt bình thường, đích xác là cũng khó làm nổi!
Thầy Trương Huyền này, tuy lý luận rất giỏi, nhưng còn trẻ như vậy mà bảo là đã đạt đến cảnh giới Tịch Huyệt trung kỳ thì… bản thân ông ấy cũng không tin.
Bời vì, chuyện này quá trái với lẽ thường, quá kinh thiên động địa rồi!
“Thiếu gia Vương Đào, ta hiểu là cậu vì muốn bái Trương Huyền làm thầy, nên mới cố tình nói như thế để nâng cao danh tiếng cho thầy ấy. Nhưng chuyện gì cũng có chừng có mực, lời nói dối thái quá cũng không hay đâu…” Thấy Vương Hoằng đã nghẹn lời, trưởng lão Thượng Thần khoát tay, khí khái ngút trời, phong thái hào hùng như đang chỉ điểm giang sơn. Ông ta đang định tiếp tục thuyết giảng vài lý luận cao siêu hơn, để chứng minh những gì Vương Đào nói là không có thật, bỗng giọng của thầy giáo trực ban ở ngoài sảnh lại vang lên.
“Thượng trưởng lão!”
“Chuyện gì?” Trưởng lão Thượng Thần chau mày, vẻ mặt rất bực bội.
Không thấy ta đang đến đoạn làm màu cao trào sao?
Đúng là, mắt quá kém!
“Bên ngoài có người xin gặp thầy Trương Huyền, đã đến tận đây rồi…” Thầy trực ban vội vàng bẩm báo.
“Tìm Trương Huyền? Ai?”
Hôm nay làm sao vậy?
Hết người này đến người kia tới tìm?
“Dạ… là thế tử của Trấn Nam Vương, tiểu vương gia Bạch Tốn!” Thầy trực ban đáp.