Đối với phụ nữ, tình yêu là toàn bộ cuộc sống, nhưng với đàn ông, đó chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của họ, cho dù lúc đầu họ hứa hẹn thế nào, nhưng khi phải đối mặt vs sự lựa chọn, họ luôn thực tế và lí trí hơn phụ nữ..

Thần Y Ngốc Phi chương 120

Thần Y Ngốc Phi chương 120 là một trong những tập truyện ngôn tình Thần Y Ngốc Phi được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Thần Y Ngốc Phi chương 120 ngay.

  • Tác giả: Đường Mộng Nhược Ảnh
  • Tên truyện: Thần Y Ngốc Phi
  • Số chương: 134
  • Số lượt xem: 190
Đừng bao giờ cau mày hay nhăn mặt thậm chí khi bạn đang buồn, chắc chắn sẽ có ai đó yêu bạn chỉ vì nụ cười của bạn thôi. Với thế giới bạn chỉ là một cá nhân nhưng đối với một ai đó, bạn là cả thế giới

Nội dung truyện Thần Y Ngốc Phi chương 120

Trên mặt Hiên Viên Triệt tràn đầy vui sướng, trong mắt cũng không hề che giấu sự hưng phấn. Khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, ánh mắt còn ẩn hiện ánh sáng khác thường, y thấp giọng nói, “Tốt, giờ chúng ta lập tức bái đường thành thân!”

“Thất tẩu, không được! Tẩu không thể gả cho y, không thể được! Tẩu không cần lo uội. Nếu vì muội mà tẩu phải gả cho y thì không bằng ta chết đi!” Hiên Viên Tinh thấy nàng đồng ý thì càng thêm sốt ruột, nàng ấy vội vàng kêu lên.

“Bắt nó câm miệng lại cho bổn cung!” Con ngươi Hiên Viên Triệt lập tức nhìn về phía Hiên Viên Tinh, nụ cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là lời nói cực kỳ ngoan độc âm lãnh.

“Hiên Viên Triệt, ngươi là đồ hèn hạ, ngươi…” Hiên Viên Tinh đang hô to đột nhiên dừng lại, tên thị vệ vừa mang nàng ấy vào đã điểm lên huyệt đạo của nàng. Lúc này nàng không thể nói được lời nào nữa mà chỉ có thể giận dữ trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt. Lửa giận trong mắt Hiên Viên Tinh bốc lên ngùn ngụt, lúc này nàng chỉ hận không thể đốt cháy Hiên Viên Triệt ngay lập tức.

Hiên Viên Triệt không thèm để ý đến sự giận dữ của nàng ấy, y chậm rãi nói, “Hôm nay ngươi hãy làm người làm chứng cho Phất nhi và bổn cung đi!”

“Ưm…” Hiên Viên Tinh vừa liều mạng lắc đầu vừa giãy dụa muốn xông lên ngăn cản Mạnh Phất Ảnh, tuy lúc này nàng ấy không thể nói chuyện nhưng vẫn có thể dùng ánh mắt nói lên ý tứ của mình cho Mạnh Phất Ảnh biết.

“Tốt nhất ngươi đừng nên làm loạn nữa, nếu không thì đừng trách bổn cung không khách khí!” Hiên Viên Triệt thấy Hiên Viên Tinh không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Mạnh Phất Ảnh thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, y lạnh giọng nói. Không dễ dàng gì mới được Mạnh Phất Ảnh đồng ý, y không thể khiến nàng đổi ý được, nhưng y biết nàng cũng là người coi trọng tình cảm nên tuyệt đối sẽ không mặc kệ Hiên Viên Tinh.

“Nếu ngươi hâm mộ bổn cung thì tối nay bổn cung sẽ giúp ngươi tìm một nam nhân để động phòng. Dù sao hôm nay cũng là ngày đại hỉ của ngươi, có câu “một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng”, cũng không thể lãng phí được.” Lời nói của Hiên Viên Triệt rất trầm thấp và mang theo một chút ái muội nhưng không thấy có ý đùa giỡn.

Thân mình Hiên Viên Tinh đột nhiên cứng đờ, nàng biết nam nhân ngoan độc này chuyện gì cũng dám làm. Dù nàng là muội muội của y thì y vẫn có thể đối xử tàn nhẫn với nàng như thế.

“Ta đáp ứng điều kiện của ngươi chính là để ngươi không gây thương tổn uội ấy.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng nói, dù âm thanh hơi nhỏ nhưng vẫn mang đầy sự uy hiếp.

Hiên Viên Triệt nao nao trong lòng, y cười khẽ, hai mắt liếc về phía nàng rồi nhẹ giọng nói, “Bổn cung hận nhất là bị kẻ khác uy hiếp, nhưng đối với nàng thì bổn cung sẽ không để ý.” Y hơi dừng lại rồi nhìn về phía Hiên Viên Tinh, “Chỉ cần nó không làm loạn, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời thì bổn cung cam đoan sẽ không làm thương tổn gì đến nó.”

Mạnh Phất Ảnh khép hờ hai mắt rồi không nói gì thêm, có điều trên mặt lại dường như hiện lên vẻ nặng nề, sâu trong đáy mắt nàng hàm chứa đầy hận ý, loại hận ý hận không thể lột da róc xương kẻ thù.

Hiên Viên Tinh cũng không dám lộn xộn nữa, nàng biết lúc này dù có phản kháng cũng không có tác dụng gì, chỉ làm cho Hiên Viên Triệt càng thêm tức giận. Hiện tại nàng chỉ hy vọng Thất ca và Đông Phương Sóc mau mau tới đây cứu các nàng, ngàn vạn lần không thể để cho Thất tẩu bái đường với Hiên Viên Triệt được.

Nhưng việc này lại cố tình không như ý nguyện của nàng ấy, bởi vì đúng lúc đó thì Hiên Viên Triệt đột nhiên lớn giọng phân phó, “Người đâu! Mau chuẩn bị đi! Bổn cung muốn bái đường với Phất nhi.”

Mấy gã thị vệ bảo vệ ở bên ngoài nghe thấy y nói thế thì cung kính đáp lời rồi lập tức rời đi.

Hiên Viên Triệt từ từ đưa tay tới trước mặt Mạnh Phất Ảnh rồi nói khẽ, “Đi thôi! Kỳ thực bổn cung sớm đã chuẩn bị xong. Chúng ta có thể lập tức bái đường được rồi.”

Thân thể của nàng trở nên cứng đờ, hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay y nhưng không đưa tay mình ra và cũng chẳng nói gì.

Hiên Viên Triệt không tỏ ra bực tức, cánh tay đang vươn ra đột nhiên hướng về phía trước ôm lấy eo nàng rồi lập tức kéo nàng vào lòng. Y kề sát môi bên tai nàng rồi nói với giọng điệu vừa ái muội vừa dịu dàng, “Phất nhi muốn bổn cung ôm nàng đi phải không?” Không đợi nàng trả lời, y đã ôm lấy nàng rồi đi ra ngoài, khóe môi khẽ nở nụ cười, khuôn mặt đầy vẻ sáng lạn.

Nhưng vừa đi ra tới cửa, y đột nhiên lạnh giọng phân phó, “Mang luôn Tinh nhi đi theo, hôm nay nó sẽ là nhân chứng cho chúng ta.” Chỉ cần có Hiên Viên Tinh bên cạnh thì y biết nàng tuyệt đối sẽ không dám phản kháng, cũng không dám giở trò. Nữ nhân này rất thông minh, y nên đề phòng cẩn thận vẫn hơn.

Bị y ôm trong lòng, thân mình nàng càng thêm cứng đờ, hận ý trong mắt cũng càng thêm tràn đầy nhưng không hề vùng vẫy né tránh, nàng là vì Hiên Viên Tinh mà không phản kháng hay…?

Ra khỏi phòng, bọn họ đi không được bao lâu thì tới một đại sảnh cực lớn và hoa lệ còn hơn cả căn phòng vừa nãy. Chính giữa đại sảnh có một viên minh châu còn lớn hơn, ánh sáng từ viên minh châu phát ra làm sáng trưng cả sảnh.

Hiên Viên Triệt thật không đơn giản, để xây dựng một tòa cung điện dưới đất lớn như thế này thì không biết phải cần bao nhiêu nhân lực và tài lực đây? Hơn nữa nơi này còn không bị ai phát hiện ra, ngay cả Hiên Viên Diệp cũng không biết đến nó, chỉ e khi y vẫn chưa bị đuổi ra khỏi kinh thành thì đã bắt đầu xây dựng rồi. Đương nhiên, với sự âm hiểm của Hiên Viên Triệt thì những người xây dựng lên cung điện này có lẽ đã bị y giết sạch rồi. Chói mắt hơn nữa chính là trong đại sảnh lúc này đang chăng đèn kết hoa và dán đầy chữ hỷ trên tường, nến đỏ cũng đã được thắp sáng. Hiên Viên Triệt quả thật đã chuẩn bị xong từ sớm.

Hiên Viên Tinh nhìn thấy khung cảnh trước mắt thì càng thêm sốt ruột. Nàng ấy vốn còn đang định cố gắng hết sức để kéo dài thời gian, nào ngờ Hiên Viên Triệt đã chuẩn bị xong mọi thứ, bây giờ làm sao có thể kéo dài thời gian đây? Đương nhiên, dựa vào sự giảo hoạt của Hiên Viên Triệt mà nói thì y tuyệt đối sẽ không để các nàng có cơ hội kéo dài thời gian.

Mạnh Phất Ảnh đảo mắt nhìn sắc hồng đang tràn ngập khắp nơi trong phòng, hai mắt hơi lóe lên, tuy vẻ mặt không có biểu tình gì khác thường nhưng vẻ trầm trọng trong mắt lại càng lúc càng nhiều hơn.

“Sao? Phất nhi không vừa lòng điều gì sao?” Hiên Viên Triệt đặt nàng xuống, y ôn nhu nhìn nàng nhưng bàn tay vẫn ôm chặt lấy hông không hề buông ra, trông y đầy vẻ chiếm đoạt bá đạo.

“Thái tử muốn nghe câu trả lời thế nào?” Nàng khẽ nhíu mày nhàn nhạt liếc mắt về phía Hiên Viên Triệt rồi cười khẽ vẻ chế giễu. Y đã dùng Hiên Viên Tinh để ép nàng gả cho y, chẳng lẽ y còn hy vọng nghe nàng khen y bố trí sảnh đường lộng lẫy sao?

Sắc mặt Hiên Viên Triệt khẽ trầm xuống nhưng lại lập tức hiện ra ý cười. Y kề sát môi bên tai nàng rồi thì thầm, “Một ngày nào đó bổn cung sẽ làm cho nàng hài lòng.” Điều mà nữ nhân muốn nhất chính là sự yêu thương của nam nhân, y lại là người có thân phận cao quý, những thứ phú quý vô cùng y đều có thể cho nàng. Dù hiện giờ người trong lòng nàng là Hiên Viên Diệp nhưng y tin rằng qua một thời gian nàng có thể từ từ quên Hiên Viên Diệp mà tiếp nhận y.

Thân mình Mạnh Phất Ảnh khẽ động rồi tránh khỏi người y đang tiến sát lại gần. Khóe môi lộ ra một tia cười lạnh, hai mắt nhìn về phía cây nến đỏ trên bàn, nàng lạnh lùng nói, “Nếu Thái tử không ép buộc ta thì có lẽ ta sẽ hài lòng hơn.”

Lửa giận trong mắt Hiên Viên Tinh bốc lên ngùn ngụt nhưng nàng ấy đã bị thị vệ áp chế không thể đứng lên được.

Hai mắt Hiên Viên Triệt trầm xuống, sâu trong đáy mắt ẩn chứa sự tức giận, y trầm giọng ra lệnh, “Người đâu! Mang giá y* ra mặc cho nàng!”

(*Giá y: Trang phục cưới)

“Vâng!” Một tiểu cung nữ nhanh chóng đi tới, trên tay cầm một bộ giá y đỏ thẫm.

Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh chợt lóe lên, không ngờ ngay cả giá y Hiên Viên Triệt cũng đã chuẩn bị xong.

Tiểu cung nữ kia đi đến trước mặt Mạnh Phất Ảnh nhưng nhất thời không dám lộn xộn mà chỉ đứng nhìn Mạnh Phất Ảnh.

“Còn không nhanh lên!” Hiên Viên Triệt thấy nàng ta bất động thì lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, trong mắt tràn đầy tia sát ý.

Tiểu cung nữ cứng đờ cả người, nàng ta run rẩy cầm giá y mặc vào cho Mạnh Phát Ảnh.

Hai mắt Mạnh Phất Ảnh khẽ trầm xuống nhưng khi nhìn về phía Hiên Viên Tinh, nàng không tỏ ra phản kháng mà để mặc cho tiểu cung nữ mặc giá y lên người và trang điểm cho nàng.

Hiên Viên Triệt thấy khuôn mặt nàng sau khi trang điểm thì hơi run rẩy một chút, y nhìn vào mắt nàng, ánh mắt mang theo vẻ thán phục và cực kỳ hài lòng, y mừng rỡ nói, “Giờ thì bái đường thôi!”

Một nam tử vốn đứng ở một bên từ nãy lúc này mới cung kính đi ra, đợi Hiên Viên Triệt dẫn Mạnh Phất Ảnh ra tới chính giữa đại sảnh, gã mới cao giọng nói, “Chuẩn bị bái đường!” Âm thanh vang vọng mang theo một chút run rẩy, hiển nhiên gã này đang cực kì sợ hãi nhưng cũng rất quen thuộc với nghi thức này, gã hẳn là một người chủ trì thực sự.

“Nhất bái thiên địa!” Sau khi thấy hai người kia đã vào vị trí, gã chủ trì liền nghiêm nghị hô to.

Hiên Viên Triệt hơi khom người xuống bái nhưng Mạnh Phất Ảnh vẫn đứng thẳng không hề động, trong mắt tràn đầy phẫn hận.

“Phất nhi, nàng không muốn thấy ngày bái đường thành thân của chúng ta thành một ngày đầy gió tanh mưa máu chứ?” Giọng nói của y không cao nhưng lại mang theo sự uy hiếp mạnh mẽ. Gã thị vệ nghe thấy lời của Hiên Viên Triệt liền đưa tay đặt ở cổ họng Hiên Viên Tinh.

Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở ra một hơi, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Triệt càng thêm phẫn nộ.

“Phất nhi, bổn cung khuyên nàng không nên giở trò trước mặt bổn cung, đừng nghĩ bổn cung nguyện ý sủng nàng mà không coi bổn cung ra gì, như vậy sẽ không tốt ọi người đâu.” Lúc này trong mắt Hiên Viên Triệt đã tràn đầy âm lãnh, y chậm rãi nói từng chữ, “Hơn nữa, nàng cũng đừng mong Hiên Viên Diệp sẽ tới đây cứu nàng. Nơi này của bổn cung chỉ sợ Diêm vương cũng không thể tìm thấy, huống chi là Hiên Viên Diệp. Biện pháp kéo dài thời gian của nàng thật quá ngây thơ.” Y hơi dừng lại một chút, khuôn mặt âm lãnh nhanh chóng chuyển sang ôn nhu, “Lại đây, ngoan ngoãn bái đường đi!”

Thân mình Mạnh Phất Ảnh càng thêm căng thẳng nhưng nàng cũng không thể không nghe theo lời y mà chậm chạp khom người xuống bái đường.

“Nhị bái cao đường!” Người chủ trì thấy hai người đã bái xong thì lại hô lên.

“Bỏ cái này đi cho bổn cung!” Hiên Viên Triệt bỗng lạnh lùng lên tiếng. Cao đường? Y có cao đường để bái sao?

Người chủ trì khẽ run rẩy rồi hô tiếp, “Phu thê giao bái!”

Hiên Viên Triệt chuyển hướng đối diện với Mạnh Phất Ảnh rồi từ từ cúi xuống. Lần này, Mạnh Phất Ảnh chỉ hơi dừng lại một chút rồi lại bất đắc dĩ khom người cúi xuống.

Hiên Viên Tinh ngồi một bên càng thêm sốt ruột, sau khi bái đường xong chẳng phải sẽ là động phòng sao?

Phải làm sao bây giờ?

Vì sao Thất ca còn chưa tới?

Nhưng Hiên Viên Triệt cũng vừa nói đây là cung điện cực kỳ bí mật ở dưới lòng đất, chỉ sợ bọn họ sẽ rất khó tìm được. Hơn nữa, khi nàng ấy còn ở trong kinh thành thì bị người ta mang xuống một đường hầm, bọn họ đi rất lâu rất lâu mới tới được nơi này. Đường hầm đó chắc hẳn là một thông đạo. Thất ca muốn tìm đến cung điện dưới đất này chỉ sợ không dễ dàng gì, chẳng lẽ nàng và Thất tẩu sẽ…

Mà mấu chốt bây giờ chính là Thất tẩu, Thất tẩu sắp… sắp…

“Đưa vào động phòng!” Đúng lúc này thì người chủ trì cao giọng hô vang làm cho Hiên Viên Tinh suýt chút nữa nhảy dựng lên.

“Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, không thể lãng phí, đi thôi!” Hiên Viên Triệt khẽ nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ ái muội. Y trực tiếp ôm nàng đi thẳng về phía tân phòng đã được bố trí đầy đủ.

“Ưm… ưm… “ Hiên Viên Tinh ngồi phía sau liều mạng lắc đầu nhưng nàng ấy không thể nói chuyện, thân mình lại bị gã thị vệ đè xuống nên căn bản không động đậy được, nàng ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh bị Hiên Viên Triệt ôm lấy rời đi. Nhìn Hiên Viên Triệt dẫn nàng vào phòng, mắt Hiên Viên Tinh tối sầm lại, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng, xong rồi… Lần này thật sự xong rồi, Thất tẩu vì cứu nàng ấy mà thật sự sẽ cùng Hiên Viên Triệt động phòng rồi.

Hiên Viên Triệt trực tiếp đem Mạnh Phất Ảnh vào tân phòng đã được bố trí xong xuôi, trên mặt nở ra nụ cười đắc ý. Y khẽ nắm tay nàng rồi siết chặt lại, môi kề sát bên tai nàng thì thầm, “Hôm nay, bổn cung sẽ làm cho nàng chính thức trở thành nữ nhân của bổn cung.”

“Thế nào? Ý Thái tử là muốn cưỡng bức ta sao?” Thân mình cứng đờ của Mạnh Phất Ảnh trở nên run rẩy, nàng nhìn về phía Hiên Viên Triệt, trong mắt lộ rõ sự tức giận và căng thẳng đề phòng.

“Cưỡng bức? Ha ha…” Hiên Viên Triệt không khỏi bật cười thành tiếng. “Chúng ta vừa mới bái đường, bái đường xong rồi thì sẽ động phòng, đây là chuyện hiển nhiên, tại sao nàng lại nói là cưỡng bức?”

“Ngươi…” Nàng buồn bực trợn mắt lên căm giận nhìn y, bàn tay ẩn sau ống tay áo cũng đột nhiên siết chặt lại.

“Nếu nàng cảm thấy chưa đủ náo nhiệt thì bổn cung có thể an bài một động phòng ở cách vách cho Tinh nhi.” Hiên Viên Triệt chống lại lửa giận trong mắt nàng, nụ cười trên mặt y càng thêm xán lạn nhưng lời nói lại tàn nhẫn đến cực điểm và mang theo sự uy hiếp tuyệt tình. Y biết nàng coi trọng điều gì nên mới nắm lấy điểm này để lợi dụng. Nói y đê tiện cũng được, nói y vô liêm sỉ cũng xong, y không để ý, y chỉ cần đạt được những điều y muốn.

Ngực nàng khẽ phập phồng, lửa giận không ngừng bốc lên, nhưng dù có phẫn nộ thế nào thì lúc này nàng cũng không biết phải làm gì.

Hiên Viên Triệt đắc ý cười khẽ, y nắm lấy tay nàng kéo lại. Ôm cả cơ thể nàng vào lòng, để khuôn mặt nàng đối diện với mặt mình, y cong môi lên rồi đột nhiên áp lên môi nàng.

Nàng kinh hoảng né người tránh đi theo bản năng nhưng tay y đã lập tức giữ chặt gáy nàng khiến nàng không còn cơ hội trốn tránh. Môi y cũng bá đạo ép xuống môi nàng.

Nàng mím môi lại muốn ngăn cản y tiến vào.

Hiên Viên Triệt ôm lấy thắt lưng nàng rồi đột nhiên dùng sức.

Cơn đau đến đột ngột khiến nàng không khỏi hít sâu một hơi rồi theo bản năng thở nhẹ ra, mà môi nàng cũng theo bản năng khẽ nhếch lên. Y đột nhiên tiến vào trong miệng nàng, mạnh mẽ xâm nhập.

Thân thể nàng càng thêm căng thẳng nhưng không cách nào trốn tránh, không cách nào cự tuyệt, nàng dùng sức muốn giãy giụa nhưng lại bị y siết chặt hơn, mà cái hôn của y thì càng lúc càng thêm thô lỗ, càng lúc càng thêm bá đạo.

Đến khi nàng sắp hít thở không thông thì môi y mới rời ra. Có điều nàng còn chưa kịp phản ứng thì tay y đã nhanh chóng nắm lấy giá y của nàng rồi đột nhiên kéo một cái. Bộ giá y đỏ thẫm vừa mới mặc đã bị y xé rách một đường. Y ném nàng lên giường, toàn bộ thân thể cũng đột nhiên đè lên người nàng.

Bị y áp chặt trên người, nàng cảm thấy có chút khó thở. Mà y vẫn tiếp tục xé rách quần áo trên người nàng.

Tay nàng khẽ nắm chặt lại rồi từ từ nới ra, đầu ngón tay hơi dò dò vào bên trong một chút.

Lúc này trong mắt Hiên Viên Triệt đã tràn đầy dục vọng. Y thô lỗ xé tan tay áo của nàng, ngay cả nội y của nàng cũng bị y xé rách, trên người nàng lộ ra một chiếc yếm thêu một đôi uyên ương.

Mắt Hiên Viên Triệt đen sẫm lại, khóe môi khẽ cong lên bật thành tiếng khàn khàn, “Hôm nay là ngày động phòng của chúng ta, cặp uyên ương này là thêu cho bổn cung phải không?” Trong giọng nói khàn khàn của y lộ rõ sự kiềm chế, mà trong mắt cũng tràn đầy dục vọng. Nhất thời y không vội vã kéo yếm nàng ra mà chỉ từ từ thưởng thức, có điều bàn tay lại tùy tiện di chuyển trên khắp người nàng. Cảm thấy được thân thể nàng càng lúc càng căng thẳng và run rẩy, y hài lòng cười khẽ rồi nhanh tay kéo cái yếm trước ngực nàng ra.

Sau đó y nhanh chóng áp môi lên môi nàng.

Tuy y đã xé rách quần áo của nàng nhưng vẫn chưa kéo nó ra khỏi người nên ống tay áo vẫn còn nguyên. Bàn tay giấu dưới ống tay áo của nàng khẽ động rồi nhanh chóng rút ra một thanh chủy thủ đâm thẳng xuống lưng y.

Thân mình Hiên Viên Triệt chợt lóe lên rồi dễ dàng tránh được thanh chủy thủ trong tay nàng. Y khẽ xoay người, một bàn tay liền giữ chặt cổ tay nàng rồi không lưu tình đánh xuống một cái. Thanh chủy thủ trong tay nàng lập tức rơi xuống, lướt qua da thịt nàng rồi rơi xuống giường. Thanh chủy thủ sắc bén đã để lại trên người nàng một vệt máu đỏ thẫm.

“Muốn giết bổn cung?” Y nắm cánh tay nàng rồi không ngừng siết chặt. Nàng đau đớn âm thầm hít sâu một hơi. Trên mặt y hiện ra nụ cười khẽ, “Bổn cung đã sớm lường trước nàng sẽ không dễ dàng gả cho bổn cung rồi lại cùng bổn cung động phòng mà. Chỉ không ngờ nàng lại dùng thủ đoạn dữ dội như vậy. Bổn cung thật sự không muốn nhìn thấy máu trong ngày hôm nay, nhưng nàng lại cố tình muốn ép bổn cung, haiz…”

“Hiên Viên Triệt, ngươi có gan thì giết ta đi!” Nàng nhìn thẳng vào mắt y, trong mắt lúc này không có quá nhiều sợ hãi mà chỉ có hận ý thấu xương.

“Giết nàng? Ha ha…” Hiên Viên Triệt bật cười thành tiếng, “Bổn cung đã nói bổn cung không nỡ giết nàng mà. Dù nàng muốn giết bổn cung thì bổn cung vẫn không nỡ giết nàng.” Y hơi dừng lại, sắc mặt trầm xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn, “Nhưng bổn cung chỉ cho nàng một cơ hội này, nếu có lần tiếp theo thì bổn cung sẽ không chỉ đơn giản là an bài nam nhân nào đó cho Hiên Viên Tinh đâu.” Ngữ khí lạnh băng của y lúc này đã tăng thêm phần nguy hiểm và uy hiếp, vẻ mặt y cũng lộ rõ sự tàn nhẫn, lần này y đã bị chọc giận thật sự, tuyệt đối không phải nói chơi.

Nàng đột nhiên kinh trệ, thân mình trở nên căng cứng nhưng không dám cử động, trên mặt cũng lộ rõ sự tuyệt vọng, ngoài ra còn có vẻ chua xót khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng.

Hiên Viên Triệt thấy phản ứng của nàng như vậy thì hài lòng cười khẽ. Y đã nói dù không chiếm được con người nàng thì cũng phải lấy được thân thể của nàng, vì vậy nên lúc này dù phải dùng sức mạnh thì y cũng nhất quyết phải có được nàng.

Nữ nhân mà, chỉ cần ngươi chiếm được nàng thì về sau nàng chỉ có thể đi theo ngươi, dù ban đầu có chút bất mãn nhưng chỉ cần đối xử tốt với nàng là từ từ nàng sẽ nguyện ý. Vì vậy, dù y biết trong lòng nàng lúc này có muôn vàn không muốn nhưng vẫn cứ đè lên người nàng, y cũng chẳng lấy thanh chủy thủ rơi trên giường kia đi. Y tin rằng lần này nàng không còn dám lộn xộn nữa, hơn nữa, dù nàng có muốn giết y thì chỉ sợ nàng cũng không đủ bản lãnh để làm chuyện đó.

Nàng khẽ nhắm hai mắt lại, sâu trong đáy mắt là sự đau đớn mãnh liệt, thân mình cứng đờ cũng không có bất kỳ cử động gì, là không dám hay là đang tuyệt vọng? Không ai có thể hiểu được tâm tình của nàng lúc này, chỉ thấy khóe mắt nàng lăn ra vài giọt nước mắt. Thanh chủy thủ rơi ngay bên người nàng, chỉ cần khẽ động cũng có thể lấy được, nhưng lúc này nàng không dám gây chuyện nữa. Nếu nàng có hành động gì thì Hiên Viên Tinh sẽ gặp nguy hiểm, nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cho dù hiện tại Hiên Viên Triệt đối xử với nàng có chút đặc biệt nhưng y sẽ không thể dễ dàng tha thứ nếu nàng ám sát y một lần nữa, quan trọng hơn là nàng nhất định phải tranh thủ thời gian, thời gian càng nhiều, cơ hội mới càng lớn.

Nàng không còn lựa chọn nào khác.

Tất cả những điều này đều là theo kế hoạch của người đó, từng bước một đi tới, từng bước mạo hiểm.

Nhìn nước mắt trên mặt nàng từ từ chảy xuống, Hiên Viên Triệt vốn luôn tàn nhẫn và lạnh lùng cũng cảm thấy có chút đau lòng. Môi y nhẹ nhàng dừng lại trên mặt nàng, từ từ hôn lên những giọt nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt nàng, động tác của y hết sức ôn nhu và thể hiện sự che chở khác thường.

Đôi mắt nàng đột nhiên mở lớn, nhìn khuôn mặt phóng đại của y hiện ngay trước mặt, trong mắt nàng bỗng hiện lên sát ý, nàng chỉ hận không thể lập tức giết y ngay lúc này.

Y hơi lùi lại một chút, khi thấy sát ý hiện lên trong mắt nàng, sắc mặt y khẽ biến thành u ám, vẻ ôn nhu vừa rồi cũng biến mất và không còn nhẫn nại như trước. Y đột nhiên ngoan thanh nói, “Sao? Nàng hận bổn cung đến vậy sao?” Y dừng lại rồi lạnh lùng nói tiếp, “Hừ, cho dù nàng hận bổn cung thì nàng vẫn phải trở thành nữ nhân của bổn cung, Nếu nàng nguyện ý thì bổn cung sẽ cho nàng hết thảy vinh hoa phú quý, còn nếu nàng không đồng ý thì nàng sẽ mãi mãi ở lại cung điện này, bổn cung tuyệt đối sẽ không cho nàng rời khỏi đây.”

Y hôn lên mặt nàng rồi từ từ dời về phía môi nàng, lưu lại một lát, y tiếp tục chậm rãi di chuyển xuống phía sau gáy, y hôn lên từng điểm từng điểm rồi dần dần chuyển xuống phía dưới.

Thân mình cứng đờ của nàng trở nên run rẩy theo bản năng, nhưng không phải vì hắn hôn nàng, cũng không phải do kích tình mà là sợ hãi, nàng sợ hãi chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Y cảm nhận được sự run rẩy của nàng thì cười khẽ tỏ vẻ hài lòng, môi lại tiếp tục di chuyển xuống. Trên cổ nàng vẫn còn quấn một mảnh khăn lụa che dấu đi chút ít cơ thể càng làm tăng thêm sự hoàn mỹ dụ hoặc. Tuy nhiên lúc này y đã không còn kiên nhẫn được nữa, bàn tay vội vàng giơ lên định tháo chiếc khăn lụa trên người nàng xuống.

Gương mặt nàng lúc này đang vô cùng căng thẳng. Khi thấy tay y đã cầm lấy khăn lụa chuẩn bị kéo xuống, nàng đột nhiên la lớn, “Hiên Viên Triệt, ngươi buông ta ra! Ngươi là tên súc sinh, cầm thú, ngươi buông ta ra!” Nàng vừa la hét vừa cố gắng đẩy y ra.

Hiên Viên Triệt giật mình bất ngờ trước sự chống cự của nàng, bàn tay vốn đang định kéo chiếc khăn lụa trên người nàng xuống vội vàng tóm chặt lấy cánh tay đang không ngừng vùng vẫy của nàng. Nhưng lúc này nàng đột nhiên có khí lực kinh người, cánh tay vùng vẫy thoát ra khỏi tay Hiên Viên Triệt rồi lập tức tát lên mặt y, móng tay dài nhọn của nàng để lại năm vệt máu đỏ trên mặt y.

“Bây giờ nàng mới phản kháng không phải đã quá muộn hay sao? Hơn nữa, nàng hãy nghĩ đến Hiên Viên Tinh đi!” Hiên Viên Triệt giận dữ nói, y không ngờ nàng lại phản kháng mạnh mẽ như vậy.

“Hiện tại ta bất chấp tất cả. Ta đâu còn năng lực đi lo lắng cho người khác nữa. Cùng lắm thì ta và Tinh nhi cùng chết, cũng tốt hơn là bị loại cầm thú như ngươi khi dễ.” Nàng nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, bàn tay sắp chụp vào Hiên Viên Triệt liền bị y nắm lấy.

Lần này, Hiên Viên Triệt không cho nàng cơ hội nào nữa.

“Bây giờ nàng có hối hận cũng không kịp nữa rồi.” Hiên Viên Triệt ngoan tuyệt nói, vừa nói y vừa cởi hết đồ của nàng ra, chỉ để lại duy nhất một chiếc khăn lụa trên cổ nàng. Thân thể của y lại đè lên người nàng. Trong nháy mắt, đôi con ngươi của y đột nhiên trở nên âm trầm và xẹt qua một tia khát máu lạnh băng khiến người ta kinh hãi. Y nhìn thẳng vào mắt nàng, trong vẻ lạnh băng còn ẩn hiện lửa giận không thể khống chế. Y nhếch môi ngoan độc nói từng chữ, “Tuy bổn cung không phải là nam nhân đầu tiên của nàng nhưng từ hôm nay trở đi bổn cung tuyệt đối sẽ là nam nhân duy nhất của nàng. Hiên Viên Diệp sẽ không có cơ hội gặp lại nàng nữa đâu.” Giọng nói lạnh lùng của y mang đầy vẻ phẫn hận và uy hiếp, động tác cũng trở nên thô lỗ bá đạo và không chút thương hương tiếc ngọc.

Nàng nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt, trên mặt hiện đầy hận ý, thân mình càng thêm căng thẳng nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Hiên Viên Triệt khẽ nheo mắt lại, sâu trong đáp mắt càng hiện lên vẻ ngoan tuyệt và càng nhiều ham muốn chinh phục. Nàng càng không muốn thì y càng phải chinh phục nàng. Lúc này y cũng không hoài nghi gì đối với sự im lặng của nàng, nếu nàng chủ động hùa theo ý y thì ngược lại y sẽ nghi ngờ nàng có điều gì dối trá. Mà hiện tại bởi vì Hiên Viên Tinh nên nàng không thể không khuất phục y, cho dù trong lòng nàng lúc này có hận y đến cỡ nào thì cho dù không đồng ý nàng cũng vẫn phải thuận theo ý y.

Hiên Viên Triệt hài lòng cười khẽ, thứ y muốn chẳng qua cũng chỉ có vậy. Y tin rằng nếu để Hiên Viên Diệp biết Mạnh Phất Ảnh đã là người của y thì tình hình lúc đó nhất định sẽ rất phấn khích.

Lúc này trong cung điện dưới lòng đất không thể nhìn thấy sắc trời, không biết giờ đã là lúc nào nhưng tính thời gian thì hẳn bên ngoài đã tối đen cả rồi.

Hiên Viên Triệt điên cuồng muốn nàng, một lần lại một lần, không biết trải qua bao lâu, dường như thật lâu thật lâu, mỗi lần nàng mơ hồ ngủ thiếp đi thì lại bị y lay tỉnh.

Trong tân phòng này không có dạ minh châu mà chỉ có vài ngọn nến. Đến khi nến sắp cháy hết thì Hiên Viên Triệt rốt cuộc mới dừng lại. Y ôm chặt lấy nàng rồi khẽ mỉm cười, trong lòng tràn đầy vui sướng. Thấy nàng nhắm mắt dường như đang ngủ, hoặc đã ngất đi, y chau mày lại, mặc kệ nàng nghe thấy hay không, y ghé sát bên tai nàng thì thầm, “Nhớ kỹ, hiện tại nàng là nữ nhân của bổn cung, sau này cũng chỉ có thể là nữ nhân của bổn cung mà thôi.” Bàn tay ôm eo nàng khẽ dùng lực siết chặt nàng vào ngực.

Trước kia, nữ nhân đối với y mà nói thì có cũng được mà không có cũng không sao, cho tới bây giờ y chưa từng lưu luyến một ai. Nhưng lúc này đây y thực sự không muốn rời ra nàng, muốn vĩnh viễn có được nàng. Rốt cuộc hôm nay y đã thành công, đã có được nàng. Nhìn nàng thiêm thiếp ngủ, y chậm rãi nằm xuống bên cạnh nàng rồi từ từ khép mắt lại, vận động lâu như vậy y cũng đã mệt rồi.

Y vừa nhắm mắt lại thì hai mắt nàng đột nhiên mở to ra, hận ý trong mắt lại tràn đầy không hề che giấu. Nàng không dám xoay người nhìn về phía y, sợ y còn chưa ngủ, sợ sẽ đánh thức y. Nàng biết thanh chủy thủ khi nãy vẫn đang ở gần nàng. Hiên Viên Triệt tự tin quá mức, y cho rằng nàng không giết được y nên y cũng không lấy thanh chủy thủ kia đi. Tuy thanh chủy thủ đó gần bên nàng, chỉ cần vươn tay ra một chút là có thể lấy được nhưng nàng vẫn không dám động đậy. Cảm giác được hơi thở của y càng lúc càng đều đều, hẳn y đã ngủ rồi, nàng mới chậm rãi đưa tay về phía thanh chủy thủ.

Nàng chỉ cần giết y là có thể…

Mắt nàng theo bản năng từ từ nhìn về phía y, đột nhiên bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo đang cười cũng đang nhìn lại mình. Thân thể nàng trở nên cứng đờ, bàn tay cũng dừng lại.

“Phất nhi, chớ ép bổn cung, bổn cung thật sự không muốn giết nàng, thật sự đó.” Hiên Viên Triệt nhìn thẳng vào mắt nàng, khóe môi hơi nhếch lên, trong giọng nói tựa hồ có chút đau xót. Từ khi sinh ra đến giờ y chưa bao giờ cho phép bất kỳ ai phản bội y, tuy y đối với nàng có chút đặc biệt nhưng cũng không chấp nhận được nàng một lần lại một lần khiêu chiến tính nhẫn nại của y. Tay y từ từ luồn xuống dưới người nàng lấy ra thanh chủy thủ. Vẻ mặt hiện lên chút kinh hoảng, y chau mày lạnh lùng nói, “Quả thực là một thanh chủy thủy rất tốt, rất sắc bén, Hiên Viên Diệp chuẩn bị cho nàng phải không?”

Nàng trừng mắt nhìn y một cái rồi dịch chuyển ánh mắt không nhìn y nữa, cũng không lên tiếng đáp lời.

“Hừ.” Hiên Viên Triệt lạnh lùng khẽ hừ, “Chỉ tiếc là dù có sắc bén hơn nữa cũng không có tác dụng với bổn cung. Vì vậy nàng không thể trách bổn cung, muốn trách thì nên trách Hiên Viên Diệp, là hắn đã không bảo vệ tốt cho nàng.”

Nàng vẫn không trả lời y, thân mình cũng không động đậy, lông mày khẽ chau lại tính toán, hẳn là đã qua mấy canh giờ rồi, chắc bọn họ có thể…

Hiên Viên Triệt không chú ý tới sự khác thường của nàng, y vừa cầm thanh chủy thủ vừa tỉ mỉ suy nghĩ. Hai mắt chớp lên, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, y nhìn sang nàng rồi hỏi, “Bổn cung nghe nói ám khí của nàng là ngân châm cơ mà. Sao lần này lại đổi thành chủy thủ?” Khi nói ra lời này, thân thể của y hơi cứng đờ lại, ánh mắt nhìn vào mắt nàng cũng đột nhiên trở nên âm trầm.

“Ngân châm quá nhỏ, chúng không thể lấy mạng ngươi.” Nàng khẽ cứng người lại nhưng lập tức cứng rắn nói, trong lòng âm thầm kinh ngạc, không thể không nói Hiên Viên Triệt này quả thật giảo hoạt, một thanh chủy thủ cũng có thể khiến y hoài nghi.

Hiên Viên Triệt nhíu mày. Y nhanh chóng vươn tay cầm lấy ống tay áo bị rách của nàng trên sàn nhà, thấy bên trong có cất giấu mấy cây ngân trâm, y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Y chậm rãi lấy ngân châm ra rồi không khỏi thấp giọng khen ngợi, “Quả thật không tồi, ha ha…” Tiếng cười dừng lại, hai mắt nhìn về phía nàng, y khẽ lắc đầu, “Ám khí này quả thật rất tốt, chỉ tiếc nàng rất lương thiện. Nếu tẩm độc dược lên đây thì nàng muốn giết ai cũng không phải là chuyện khó. Đợi lát nữa bổn cung sẽ tẩm chút độc dược cho nàng. Bổn cung tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhân của bổn cung có bất kỳ sơ xuất nào.”

Nàng cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, có điều bàn tay đang nắm chặt lại rịn ra chút mồ hôi. Nàng biết nam nhân giảo hoạt này vẫn còn nghi ngờ nên mới lạnh lùng nói thêm một câu, “Được, sau khi tẩm độc dược, người đầu tiên ta giết sẽ là ngươi.”

Chiếc khăn lụa trên cổ nàng do vận động kịch liệt mà đã bị nới lỏng ra nhưng vẫn vòng trên cổ nàng, lúc trước Hiên Viên Triệt không muốn tháo ra cũng vì che dấu một chút sẽ tạo ra sự hấp dẫn khác thường hơn.

“Phất nhi, nàng như vậy không đáng yêu chút nào.” Lần này Hiên Viên Triệt không tức giận mà ngược lại y còn khẽ mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên tóc của nàng rồi từ từ lướt qua, y nói với giọng ủy khuất, “Ai lại đi mưu hại chồng mình.” Lúc này trên mặt y vẫn tươi cười xán lạn nhưng mắt lại có vẻ tìm tòi dò xét, bàn tay y xẹt qua tóc nàng rồi chậm rãi rời về phía chiếc khăn lụa đang đeo trên cổ nàng.

Nàng đương nhiên hiểu được ý định của y, cũng biết y đang định làm gì, nên khi tay y lướt qua tóc nàng, nàng nhanh chóng đoạt lấy tóc của mình rồi cầm lấy khăn lụa trên cổ cuốn lấy tóc.

Lúc này nến trên bàn đang từ từ cháy hết, ánh sáng mờ dần, trong giường có màn che nên càng tối hơn.

“Ha ha…” Y cười khẽ thành tiếng, sự nghi ngờ trong lòng cũng chậm chập biến mất. Y siết chặt tay nàng rồi nói khẽ, “Được rồi, đừng ồn ào nữa, ngủ đi!” Tuy nhiên tay kia của y vẫn từ từ vòng qua cổ tỉ mỉ kiểm tra từng tấc da thịt sau gáy nàng, khi không phát hiện ra điều gì bất thường, nghi ngờ trong lòng lúc này mới hoàn toàn biến mất, y hài lòng mỉm cười, thầm nghĩ bản thân thật quá đa nghi.

Ánh nến từ từ biến mất, cả căn phòng trở nên tối đen không thấy chút ánh sáng, dù đưa năm ngón tay ra trước mặt cũng không còn nhìn thấy gì nữa. Mắt nàng lại mỏ to nhưng không nhìn thấy gì, đương nhiên vẻ sốt ruột trên mặt nàng cũng không ai nhìn thấy.

Có điều, cho dù lúc này có sốt ruột cỡ nào thì nàng cũng không thể lộn xộn, không thể làm kinh động đến Hiên Viên Triệt, bằng không hết thảy kế hoạch đều sẽ đi tong. Những chuyện lúc trước nàng đều đã nhẫn nại chịu đựng được, hiện tại không thể vì sốt ruột mà làm hỏng đại sự.

—–

Sau khi Hiên Viên Triệt mang Mạnh Phất Ảnh ra khỏi phòng, Hiên Viên Tinh liền bị gã thị vệ mang vào một phòng khác. Sau khi nhốt nàng vào trong đó, gã liền đứng canh giữ ngoài cửa. Nàng muốn đi cứu Mạnh Phất Ảnh cũng không có cơ hội, vì phòng này chỉ có một cửa duy nhất, ngay đến cửa sổ cũng không có. Nàng muốn đi ra ngoài thì nhất định phải đi qua cửa chính. Gã thị vệ kia chắc chắn là một cao thủ, mà nàng lại chỉ là một công chúa sống trong chốn thâm cung chẳng biết cái gì.

Lần đầu tiên nàng lao thẳng ra ngoài, vừa ra khỏi cửa phòng đã bị người nọ nhấc trở về.

Lần thứ hai nàng cầm lấy ngọn đèn đang để trên bàn. Khi gã thị vệ xông tới định bắt nàng lại, nàng liền hắt toàn bộ dầu đèn lên người gã rồi đốt. Tuy làm gã thị vệ kia bốc cháy nhưng chưa chạy được vài bước thì nàng lại bị gã bắt về.

“Dù bây giờ ngươi có chạy được đến đó thì còn có ích gì? Thời gian đã qua lâu rồi, chuyện gì phải xảy ra thì đã sớm xảy ra rồi, nếu ngươi tiếp tục không an phận thì đừng trách ta không khách khí!” Gã thị vệ ném nàng vào phòng rồi nói ra những lời này. Lời gã nói khiến nàng rét lạnh từ đầu tới chân. Đúng vậy, hiện giờ dù nàng có đi được thì cũng có ích gì? Hiên Viên Triệt là loại người nào! Thất tẩu sao có thể là đối thủ của y?

Trái tim Hiên Viên Tinh như rơi xuống vực sâu không đáy, mọi chuyện này đều do nàng, đều do nàng hại Thất tẩu, nếu không vì cứu nàng thì Thất tẩu sẽ không đồng ý với Hiên Viên Triệt. Nàng vốn nghĩ cho dù cả hai cùng chết thì cũng còn tốt hơn so với việc gả cho tên cầm thú kia, có điều hiện giờ…

Vì nàng đã lấy cây đèn làm vũ khí nên lúc này không còn gì để chiếu sáng, cả căn phòng chìm vào bóng tối, cũng như trong lòng nàng bây giờ không còn chút ánh sáng, không còn chút hy vọng. Cho dù Thấy tẩu có đồng ý gả cho Hiên Viên Triệt thì với bản tính ngoan tuyệt của y, y nhất định cũng không buông tha cho các nàng.

Vì sao Thất tẩu không hiểu điều này?

Thân mình Hiên Viên Tinh chậm chạp xụi lơ trên mặt đất. Nhìn xuyên qua khe cửa, nghĩ đến gã thị vệ kia nhất định vẫn đứng ở bên ngoài, khóe môi hiện ra một tia cười khổ, chẳng lẽ nàng thật sự sẽ chết ở đây sao? Hôm nay vốn là ngày thành thân của nàng và Đông Phương Sóc nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này, không biết hiện tại Đông Phương Sóc thế nào. Nhất định hắn đang tìm nàng đến phát điên. Hiên Viên Tinh tuyệt vọng ngồi dưới đất không nhúc nhích, mặc kệ thời gian trôi qua.

Dường như cả một thế kỷ đã trôi qua mà nàng vẫn không hề động đậy. Không nghe được động tĩnh gì bên ngoài nên nàng cũng không biết tình hình của Mạnh Phất Ảnh thế nào. Trong cung điện dưới lòng đất này nếu không đốt đèn thì mọi thứ đều tối đen, nàng càng không biết lúc này đang là giờ nào rồi.

Hiên Viên Tinh đột nhiên cảm thấy phía trước có le lói chút ánh sáng, dường như còn có cả những tiếng bước chân hỗn độn truyền tới. Nàng bỗng nghe thấy có tiếng kêu đau đớn rồi tiếng một người ngã xuống. Hiên Viên Tinh kinh ngạc nhảy dựng lên nhưng lập tức ngã xuống, vì nàng đã ngồi quá lâu nên đôi chân đã bị tê cứng lại. Đúng lúc này thì cửa phòng đột nhiên mở ra, thứ đầu tiên nàng cảm nhận được chính là trước mắt sáng ngời, là ánh sáng của một cây đuốc. Cái thứ hai mà nàng thấy được chính là khuôn mặt mà ngay cả nằm mơ nàng cũng muốn nhìn – Đông Phương Sóc.

Nàng chớp chớp hai mắt, môi khẽ mấp máy thì thào lẩm bẩm, “Ta… Ta đang nằm mơ sao?”

Đông Phương Sóc nhanh chóng ôm nàng vào lòng, ôm nàng thật chặt. Hắn thấp giọng gọi, “Tinh nhi, không sao, không sao rồi.” Giọng nói trầm thấp của hắn khẽ run rẩy, khuôn mặt mang theo vui sướng như tìm lại được vật báu.

“Thật là chàng? Thật là chàng sao?” Dường như không tin vào khuôn mặt hiện ra trước mắt, Hiên Viên Tinh vội vàng vươn tay chạm vào mặt Đông Phương Sóc rồi hung hăng nhéo mạnh một cái.

“Đau.” Không ngờ nàng đột nhiên nhéo hắn, Đông Phương Sóc liền lập tức kêu lên.

“Đau à, là thật rồi!” Hiên Viên Tinh đã tin, giọng nói của nàng dần dần trở nên kích động, khi nghĩ đến Mạnh Phất Ảnh, sắc mặt lại trở nên âm trầm, “Vì sao chàng không tới sớm một chút, bây giờ mới đến thì còn tác dụng gì nữa?”

“Sao vậy? Tinh nhi, nàng làm sao vậy? Hắn đã làm gì nàng?” Đông Phương Sóc nghe được lời này thì đột nhiên cứng đờ cả người, hai mắt thẳng tắp nhìn nàng, hắn gấp giọng hỏi, vừa hỏi vừa vội vàng xem xét trên người nàng.

“Không phải ta, là Thất tẩu. Tẩu ấy vì muốn cứu ta mà đã cùng Hiên Viên Triệt bái đường, hơn nữa lúc này chỉ sợ đã sớm động phòng rồi. Giờ các người có đến cũng không cứu được Thất tẩu. Thất ca mà biết được thì không biết sẽ thương tâm cỡ nào…”

“Đừng nhắc đến tên hỗn đản Hiên Viên Diệp trước mặt ta.” Đông Phương Sóc đột nhiên ngắt lời Hiên Viên Tinh, trong mắt tràn đầy tức giận.

Hiên Viên Diệp là tên hỗn đản, hắn không nỡ đem nữ nhân của mình đi mạo hiểm nên mới làm giả, nhưng lại đưa nữ nhân của Đông Phương Sóc này nhẫn tâm ném vào trong hang sói.

Lòng tin cũng giống như một tờ giấy, khi đã nhàu nát sẽ không bao giờ phẳng phiu được.

Các chương truyện Thần Y Ngốc Phi

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,