Thu tầm mắt, Sở Ngọc quay sang Hoàn Viễn và A Man bên cạnh: “Sau này, chỉ còn các ngươi ở bên ta thôi!” Tuy trong nhà còn có Hoa Thác, nhưng tên đó suốt ngày chỉ mải mê luyện kiếm như điên, hoàn toàn coi nơi này như nhà trọ. Hắn còn thường tìm Quan Thương Hải để so chiêu, vì người này không xuống nặng tay, nhưng lại có thể chỉ ra những chỗ sơ hở trong kiếm thuật cho hắn.
Không hiểu Hoa Thác phát điên kiểu gì. Sau khi biết rõ quan hệ giữa ba người Phùng thái hậu, Quan Thương Hải và Dung Chỉ, lại được nghe đầu đuôi câu chuyện, nhưng hắn nhất định cho rằng Dung Chỉ đang ở trong thành Lạc Dương, kiên quyết cố thủ ở đây, không chịu rời đi nơi khác.
Nhưng suốt thời gian đó, Hoa Thác chỉ hoạt động trong phạm vi sân nhà, không chịu ra ngoài nên Sở Ngọc đành từ bỏ ý định nuôi hắn làm hộ vệ, cứ mặc kệ hắn ở Sở viên.
Hoàn Viễn nhìn vẻ buồn bã ngơ ngác của Sở Ngọc, trong lòng đột nhiên xúc động, muốn tiến đến xoa nhẹ hàng lông mày đang nhíu lại lo lắng của nàng. Nhưng chưa kịp hành động thì nội tâm hắn đã bừng tỉnh, kìm chế lại. Hắn hạ mắt, thấp giọng nói: “Chúng ta trở về đi!” Sở Ngọc khẽ gật đầu, là người đầu tiên bước vào trong nhà. Lát sau Hoàn Viễn mới đuổi kịp, hai người giữ một khoảng cách vừa phải. Từ quá khứ đến hiện tại, cứ thầm lặng như vậy, giữa hai người là khoảng cách không xa mà cũng chẳng gần.
Không xa lạ, cũng không quá thân mật.
Đúng lúc đúng chỗ, lùi một bước là xa cách, mà tiến thêm một bước là nguy hiểm.
***
Chung Niên Niên và Lưu Tang ngồi trong kiệu, cùng nhau ôn lại những năm xa cách vừa qua. Chủ yếu là Lưu Tang nói, Chung Niên Niên lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng phụ họa đôi câu với vẻ dịu dàng.
Nói được một lúc, bỗng Lưu Tang nghĩ tới một chuyện liền hỏi: “Tỷ tỷ, sao tỷ biết em và Sở Ngọc ở đây?” Bọn họ chạy khỏi Nam triều là một bí mật. Vừa rồi gặp Chung Niên Niên, tâm tình bị kích động, nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu bé thật sự ngạc nhiên.
Chung Niên Niên bỗng nhiên bị hỏi không kịp phản ứng. Sóng mắt lưu chuyển, rồi nàng ta cười to: “Ngày trước ta giao du rộng rãi, muốn tìm người nào đó là chuyện quá dễ dàng. Huống chi, em là người thân duy nhất của ta, tất nhiên ta luôn sai người theo sát mọi động tĩnh. Đừng nói là em chạy khỏi Nam triều đến Bắc triều, dù đến nơi hoang vu nào ta cũng tìm ra được!”
Chung Niên Niên nói với vẻ khẩn thiết chân thành, khiến Lưu Tang nhanh chóng xóa bỏ nghi ngờ, ôm nàng kêu lên: “Tỷ tỷ, tỷ thực là tốt!”
Lưu Tang ôm Chung Niên Niên, cảm thấy chiếc kiệu hơi lay động. Cậu bé không nhịn được cất tiếng hỏi với giọng lo âu: “Tỷ tỷ, tỷ vừa nói em thật không có tiền đồ, Sở Ngọc vĩnh viễn chỉ coi em là một đứa trẻ con. Nếu trong tương lai, em có tiền đồ trở về, thì nàng có thể nhìn em với cặp mắt khác không?”
Vừa rồi, Chung Niên Niên chưa hề khuyên giải cậu bé điều gi, mà chỉ hỏi: “Em thử nghĩ xem, em có so được với Dung Chỉ không? Có so được với Hoàn Viễn không? Thậm chí, có so được với Mặc Hương không? Em muốn cả đời làm một đứa trẻ sau lưng nàng, thỉnh thoảng được nàng xoa đầu nựng nịu an ủi, hay là muốn nàng nhìn nhận em như một người trưởng thành?”
Chung Niên Niên nhắc đến mấy người, đều là những người đã từng ở bên Sở Ngọc. Sau này, khi trở về, cậu sẽ không còn là Bách Lý Lưu Tang như bây giờ nữa… Không, từ nay phải đổi lại họ cũ, là Chung Lưu Tang.
Chung Niên Niên đang định ngọt ngào phỉnh nịnh là cậu bé nhất định có thể, nhưng nhìn vẻ mong đợi trong đôi mắt sáng ngời, nhận ra là cậu hoàn toàn nghiêm túc. Ánh mắt mềm mại nhu hòa hơn, một hồi lâu sau nàng mới cất tiếng: “Ta không muốn nói dối em. Ngay cả khi em có thành tựu, nàng cũng chưa chắc sẽ coi trọng em. Nhưng ta có thể nói thẳng, nếu em cứ ở bên nàng như vậy, vĩnh viễn trong mắt nàng, em chỉ là một đứa trẻ mà thôi!”
Lưu Tang buồn bã gật đầu. Hôm nay cậu bé đã khóc lớn một hồi, lại cảm thấy mệt mỏi vì những lời vừa rồi, bây giờ không cố gắng thêm được nữa. Cậu nhắm mắt, tựa vào bờ vai Chung Niên Niên, nhanh chóng ngủ say. Trong ánh mắt Chung Niên Niên là vẻ yêu thương dịu dàng, nàng đưa tay kéo thân hình nhỏ vào lòng, cứ lẳng lặng ôm cậu bé.
Chiếc kiệu bỗng dừng lại, một chiếc xe ngựa ở phía đối diện. Chung Niên Niên nhẹ nhàng buông Lưu Tang ra, đến trước xe ngựa cúi người thi lễ: “Dạ bẩm, đã thực hiện mệnh lệnh, đưa Lưu Tang đi!”
Người trong xe im lặng, khiến Chung Niên Niên bất giác ướt đẫm mồ hôi trán. Nàng thấp thỏm chờ chỉ thị tiếp theo.
Tuy Chung Niên Niên thật sự là tỷ tỷ của Lưu Tang, nhưng nàng chưa có ý định đến đón em mình nhanh như vậy. Thứ nhất là hai người đã xa cách lâu ngày, e rằng không thể gần gũi một sớm một chiều. Thứ hai là thời gian cống hiến của nàng chưa đủ. Nhưng vài ngày trước, nàng được triệu đến nghe thông báo, trước tiên là nàng được thả tự do, nhưng phải làm một việc khác: phải đưa Lưu Tang đi, mà phải nghĩ cách để cậu bé tự nguyện ra đi. Nếu thực hiện nhiệm vụ này chậm trễ, thì hãy chờ nhận thi thể của Lưu Tang.
Nàng sợ đến tột đỉnh, chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe theo, dù không hiểu vì sao Lưu Tang lại làm gai mắt bề trên, nhưng mang cậu bé nhanh chóng rời đi cũng là một việc tốt.
Rốt cuộc, trong xe cũng phát ra tiếng chạm khẽ. Tùy tùng đứng hầu bên cạnh lập tức đưa cho Chung Niên Niên hành lý và công văn đã chuẩn bị từ trước. Nàng xem lướt qua, trong đó có khế ước đất đai, liền yên lòng cúi người thi lễ một lần nữa, rồi quay trở lại kiệu.
Chăm chú nhìn Lưu Tang đang nằm ngủ say, trong mắt Chung Niên Niên đầy vẻ thương xót dịu dàng. Nàng khẽ vén sợi tóc trên trán cậu bé, thong thả ngồi xuống chỗ ngồi chật hẹp. Dù chưa biết tương lai thế nào, nhưng chưa bao giờ nàng lại tràn trề hi vọng như lúc này.
***
Sau khi Lưu Tang đi được mấy ngày, nếp sống lại như thường lệ, nhưng Sở Ngọc cứ cảm thấy thiếu vắng thế nào đó. Không còn người quấn quýt bám chặt lấy mình, bây giờ lại khiến nàng tự nhiên có cảm giác mất mát.
Người đi thì cũng đi rồi, Sở Ngọc không hề hối hận, cũng không vì lý do này mà muốn tìm Lưu Tang trở về. Có điều nàng thường xuyên thở dài hơn, đày đọa bên tai Quan Thương Hải.
“Xem ra…” Thấy Sở Ngọc lại một lần nữa thở dài, cuối cùng Quan Thương Hải không chịu nổi nữa phải mở miệng: “…mấy ngày trước cô còn phiền não vì tiểu quỷ đó, bây giờ có thể coi như đã toại nguyện, cô còn bất mãn cái gì?” Nàng liên tục thở dài như vậy, không phải là hành hạ lỗ tai hắn sao? Nàng biết rõ là hắn chủ yếu sống dựa vào cái tai mà!
Sở Ngọc liếc nhìn hắn, không những không kiềm chế lại mà còn cố tình thở thật dài bên tai hắn thêm một lần nữa, rồi mới cất tiếng: “Chẳng qua ta nhất thời chưa quen thôi, huynh chịu khó mấy ngày đi!” Dừng một chút, nàng do dự hỏi: “Huynh nói xem, có phải ta quá nhàn rỗi sinh chán chường hay không? Hay là nên làm việc gì đó, ví dụ mở cửa hàng chẳng hạn?”
Quan Thương Hải cười khẩy không chút khách khí: “Cô ấy à? Tốt nhất là cứ yên phận làm cái nghề sâu gạo rất có tiền đồ này đi!” Một số từ trong câu này, mấy ngày trước hắn nghe từ miệng Sở Ngọc, bây giờ vừa lúc tặng lại cho nàng.
“Này, này, không cần đả kích ta như vậy chứ!”
“Con người ta chỉ quen ăn ngay nói thật!”
“Có tin là ta cắn huynh không?”
“Có bản lĩnh thì tới cắn ta đi!”
…
Hai người đối đáp liên hồi, dần dần không biết đề tài câu chuyện lạc đến tận phương trời nào, thậm chí Sở Ngọc cũng quên là vừa rồi mình định nói gì. Nhưng sau đó, những phiền muộn trong lòng nàng tan biến đi nhiều, cuối cùng có thể vui sướng cười thành tiếng.
Nói chuyện tào lao nửa ngày, Sở Ngọc đi rồi, Quan Thương Hải liền chầm chậm trở về. Phòng hắn ở rất rộng rãi, như là được hợp lại từ mấy gian phòng. Xưa nay trừ tôi tớ quét tước dọn dẹp và hầu hạ bên ngoài, chưa từng có ai bước vào.
Sau khi Quan Thương Hải vào phòng đóng cửa, trong đó xuất hiện hai bóng người.
Một bóng người cất tiếng: “Ngươi còn định ở lại bao lâu nữa?”
Bóng người kia im lặng.