Editor: @Lão Bà
Beta: @Aki Re
Tô Mộc ở trong trạng thái mộng bức trở về Thẩm gia trang, thẳng đến khi bị Thẩm Nam Tiên đưa về phòng vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, tự mình hoài nghi không ngờ nam thần lại cũng khai hoàng khang*.
*khai hoàng khang “开黄腔”: phát âm “kāi húang qiāng”, đây là từ tiếng Trung, phương ngữ của Tứ Xuyên và những nơi khác, có nghĩa là nói chuyện vô nghĩa, nói những từ vô căn cứ. Ở Đài Loan dùng để chỉ trò đùa dai nào đấy. (Theo baike. baidu)
“Nhất định là ta nghe lầm…” Mặt Tô Mộc dán vào trên bàn, lẩm bẩm tự mình nói chuyện: “Nam thần hắn băng thanh ngọc khiết* như vậy, sao lại có thể có ý dâm loạn, nhất định sẽ không khai hoàng khang… Này nhất định là ta gặp phải ảo giác.”
*băng thanh ngọc khiết “冰清玉潔”: Trong như giá, sạch như ngọc. Ví dụ về phẩm hạnh cao khiết.
Đứa trẻ mà ta đặt trong tủ lạnh: 【 Chẳng lẽ nam thần khai hoàng khang, tiểu hung liền không thích hắn sao (〃°ω°〃) 】
“Không phải…” Tô Mộc ngẩng đầu, vẻ mặt rối rắm nói: “Ta sẽ cảm thấy hắn càng soái a!!!”
Gió thổi lạnh cái mông: 【 Tiểu Hung là fan não tàn của nam thần, giám định hoàn tất. 】
Gió thổi lạnh cái trứng: 【 Fan não tàn, giám định hoàn tất. 】
Gió thổi lạnh cái JJ: 【 Giám định hoàn tất. 】
Ta dạy Mary Sue chơi cung đấu: 【 Nếu ta là tiểu Hung, ta cũng sẽ là fan não tàn của nam thần! 】
Cũng không phải rất hợp lý sao?
Chỉ cần vẻ bề ngoài thôi, Thẩm Nam Tiên cái nam nhân này cũng đủ hấp dẫn khiến con dân bấn loạn rồi.
“Nam thần thật sự quá mê người đi…” Tô Mộc hai tay chống cằm, vẻ mặt mơ màng, phảng phất trong phòng đều tràn ngập bong bóng màu hồng: “Nếu một ngày không còn có thể nhìn thấy nam thần, ta đại khái liền đau đến không thở nổi.”
Số 38 “hừ” một tiếng, âm thanh xé mở túi bao bì vang lên, không biết là hắn ở trong đó ăn đồ ăn vặt gì, nói: “Nữ nhân não tàn, nông cạn!”
“Ngươi liền tính ta nông cạn, ta đây cũng chỉ đối với duy nhất một mình nam thần tỏ ra nông cạn.” Tô Mộc hừ một tiếng, hợp tình hợp lý nói.
Số 38 lại “xì” một tiếng: “Ấu trĩ.”
Tô Mộc còn chưa kịp phản bác, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa: “Tiểu công từ, ta là Thu Nương.”
Tô Mộc vội đứng dậy mở cửa: “Thu Nương, có chuyện gì sao?”
“Trang chủ ra ngoài đã trở về rồi, nói muốn trông thấy ngươi.”
“Thấy ta?”
Thu Nương nói: “Đúng vậy, nói là muốn nhìn một chút, người có thể làm đồ ăn ngon được như vậy là ai. Tiểu công tử ngươi không cần khẩn trương, trang chủ tuy rằng có chút nghiêm khắc, nhưng với tiểu bối vẫn đối đãi rất tốt.”
Tô Mộc trong lòng thầm nghĩ, dù hắn có là hạng người bạc đãi tiểu bối, cũng vẫn là trang chủ, hắn đã có lời không lẽ cô còn có thể từ chối được sao? Cũng chỉ có thể miễn cưỡng đi tới Kiếm Các.
Thẩm Phóng là cha của Thẩm Nam Tiên, cũng là trang chủ hiện tại của Thẩm gia trang, Tô Mộc đối với Thẩm Phóng hiểu biết không nhiều, chỉ nghe nói qua một lần cùng Thẩm Nam Tiên ở trên phố, có nhắc qua vài ba câu.
Không cho tiểu hài tử ăn đồ ăn vặt… Người kia nhất định là người độc tài luôn theo chủ nghĩa gia trưởng!
Tô Mộc mang theo tâm tình thấp thỏm, lo âu đi tới Kiếm Các, ở trong sân nhìn thấy phía dưới tàng cây có một nam nhân đang nhắm mắt, liền khẳng định hắn chính là Thẩm Phóng. Theo lý mà nói, hắn khoảng là tầm cỡ bốn mươi, năm mươi tuổi, nhưng mà nhìn qua lại trông giống như một nam nhân mới có ngoài ba mươi, người vô cùng trẻ trung, khuôn mặt lạnh lùng, cùng Thẩm Nam Tiên có đến ba phần tương tự.
Chỉ khi đến gần hắn, mới có thể cảm thấy trên người hắn tỏa ra một loại áp lực vô hình, không hổ là một trong những cao thủ đệ nhất trong giới giang hồ.
Thẩm Phóng mở mắt, ánh mắt càng khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bách, hắn nói: “Ngươi chính là đầu bếp mới tới.”
“Là ta, trang chủ!” Tô Mộc không khỏi liền thẳng lưng mà đứng, quy quy củ củ mở miệng nói, cô nhìn sang bên cạnh, lại bắt gặp ánh mắt Thẩm Lưu Dật cũng đang nhìn mình. Thẩm Lưu Dật ngồi ở dưới tàng cây, ánh mắt mang theo ý cười chuyển dời đi nơi khác, Tô Mộc cả người cũng hơi thả lỏng một chút.
Thẩm Phóng thu hồi ánh mắt đánh giá Tô Mộc, xoay người ngồi xuống ghế đá, nói: “Xương cốt không được rèn rũa, không phải là người luyện võ, một đại nam nhân, lại giống như một nữ nhân gầy yếu. Thật không hiểu Nam Tiên như thế nào lại có thể đối với ngươi nhìn bằng một con mắt khác.”
Bị nói trúng tim đen, mí mắt Tô Mộc không khỏi giật giật vài cái.