Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
“Phải rồi!” Thu Nương đột nhiên chạy ra khỏi bếp: “Tiểu công tử, quên nói cho ngươi biết, hôm nay trong gia trang của chúng ta có khách tới nói chuyện làm ăn, Thiếu trang chủ nhờ tiểu công tử làm thêm vài phần đồ ăn ngon.”
“Ừm ừm, ta biết rồi.” Tô Mộc qua loa gật đầu.
Thu Nương nói tiếp: “Thiếu trang chủ còn cố ý dặn một câu là nếu tiểu công tử làm món sườn heo chua ngọt, thì đừng bỏ quá nhiều dấm.”
Tô Mộc hơi ngừng lại, sau đó sắc mặt không quá tự nhiên, cô nở nụ cười cứng nhắc và gật đầu: “Ta biết rồi.”
Đợi đến khi Thu Nương đi vào phòng bếp, cô liền tức giận đá hòn đá dưới chân.
Đều do ả diễn vai quần chúng Tiểu Liên cô nương!
Với niềm tin rằng mình sẽ không còn bị Thẩm Nam Tiên giễu cợt nữa, Tô Mộc đã phát huy ngoại quải “Cánh tay phải của thần” đến cực hạn cho bữa trưa hôm nay, ngay cả món Phật khiêu tường* tốn nhiều thời gian như vậy cũng làm ra. Kết quả của việc làm quá tốt là Thu Nương tới thông báo với cô, vị thuyết khách kia muốn gặp mặt người đầu bếp có tài nấu nướng cao siêu này.
* Phật khiêu tường (佛跳墙): là món ăn nổi tiếng của Phúc Kiến (Trung Quốc), được chế biến cầu kỳ, đòi hỏi nhiều nguyên liệu và gia vị đặc biệt. Ở Việt Nam còn có tên gọi khác là Phật nhảy tường, bụt leo tường, Phật trèo tường. Nó vốn là món ăn bổ dưỡng những qua Việt Nam thành nghĩa khác vì các thành phần trong món ăn giúp tăng khả năng sinh lý.
Tô Mộc không còn cách nào khác, chỉ có thể đi tới đình giữa hồ, nơi khách đang dùng bữa. Nhưng vừa tới đình giữa hồ và nhìn thấy hai người ngồi đối diện Thẩm Nam Tiên, sắc mặt của cô không được tốt lắm.
Người được gọi là đến Thẩm gia trang để nói chuyện làm ăn chính là Hoàng Phủ Thiết Đản, được coi như là đã từng gặp mặt trên đường cái. Hoàng Phủ Thiết Đản không chỉ tới một mình, mà còn mang theo muội muội của hắn là Hoàng Phủ Thiết Nữu.
Hoàng Phủ Thiết Nữu thấy Tô Mộc đến, vội vàng xoay đầu sang chỗ khác.
Chậc.
Ngươi không muốn thấy ta, ta cũng không có muốn thấy ngươi nhá!
Tiếng lòng muốn về nhà, đương nhiên là không thể nói ra, Tô Mộc bước tới trong đình, quy củ gọi một tiếng: “Thiếu trang chủ.”
“Tiểu công tử.” Thẩm Nam Tiên cười nhẹ xin lỗi.
Tô Mộc hiểu ra, chắc chắn là cái tên Hoàng Phủ Thiết Đản hay là Hoàng Phủ Thiết Nữu yêu cầu phải gặp được cô, Thẩm Nam Tiên không ngăn cản được, cũng may lần này Hoàng Phủ Thiết Nữu không đòi nhảy lầu.
Cho dù là thế nào, lễ nghi ngoài mặt vẫn cần làm.
Tô Mộc lễ phép gọi một tiếng: “Hoàng Phủ công tử, Hoàng Phủ cô nương.”
“Hóa ra ngươi là đầu bếp của Thẩm gia trang.” Hoàng Phủ Thiết Đản mặc vàng đeo bạc đầy người cố làm ra vẻ công tử phiêu dật mà gật đầu: “Ừ, đồ ăn không tệ, hương sắc đều đầy đủ, thực sự khiến người ta môi răng lưu hương*.”
* Môi răng lưu hương: ăn xong vẫn còn lưu giữ nguyên hương vị trong miệng.
Tô Mộc nở nụ cười: “Đa tạ lời khen ngợi của Hoàng Phủ công tử.”
“Ta thấy cũng bình thường thôi.” Hoàng Phủ Thiết Nữu khịt mũi nhìn Tô Mộc: “Cũng không nấu ngon bằng kẻ sai vặt nhà ta.”
Tô Mộc liếc nhìn Hoàng Phủ Thiết Nữu, cúi đầu mìm cười: “Vâng, Hoàng Phủ cô nương nói đúng.”
Hoàng Phủ Thiết Đản kéo tay áo của Hoàng Phủ Thiết Nữu, Hoàng Phủ Thiết Nữu không được tự nhiên lườm hắn một cái, cuối cùng cũng đàng hoàng không nói gì.
Tất nhiên là Thẩm Nam Tiên biết Tô Mộc đã không còn kiên nhẫn, hắn tao nhã lễ độ nói ra: “Hoàng Phủ công tử cũng đã gặp được tiểu công tử, tiểu công tử còn có việc cần xử lý trong bếp, có thể để hắn trở về trước chứ.”
“Ơ kìa, còn chưa nói được hai câu, gấp gáp để hắn trở về làm gì?” Hoàng Phủ Thiết Đản hắng giọng nói, bày ra bộ dáng vô cùng hiền lành hỏi Tô Mộc: “Không biết tên họ của tiểu công tử là gì đấy?”
“Ta tên Tô Mộc.” Tô Mộc miễn cưỡng nở một nụ cười.
Hoàng Phủ Thiết Đản gật đầu liên tục: “Chà, tên hay, tên hay.”
Hoàng Phủ Thiết Đản cứ luôn gật đầu bảo hay, nhưng không thể nói ra hay ở chỗ nào.
Đương nhiên cái tên Tô Mộc này vốn là tên của một loại thuốc Đông y mà cha cô trực tiếp lấy vì viết thuận tay mà thôi.