Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
Quý Bắc Lưu chưa từng cởi quần áo của phụ nữ, chỉ cần cởi váy thôi cũng có thể khiến hắn không làm được việc này.
Tô Mộc chỉ nghe được “roẹt” một tiếng, chiếc váy cô thích nhất đang mặc trên người đã bị xé rách, về phần áo ngực, ở trong mắt Quý Bắc Lưu, nó còn dễ cởi hơn cả váy… À, không phải, là xé.
Một lát sau, cô đã trần truồng nằm dưới thân nam nhân.
Chuyện kế tiếp, dù là ngây thơ như Quý Bắc Lưu cũng có thể tiếp tục làm dựa theo tính trời sinh một cách thuận buồm xuôi gió.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Quý Bắc Lưu, Tô Mộc vốn tưởng rằng hắn là người điệu bộ dịu dàng. Kết quả vừa bước lên chiến trường thật sự, dù là ngây thơ như thỏ trắng cũng có thể biến thân thành sói.
Không biết trôi qua bao lâu, Tô Mộc giống như đang ôm một tấm gỗ lênh đênh trên mặt biển. Ngay lúc cô cảm thấy mình sắp bị chết chìm lại được hắn bế lên, như thể thấy được hi vọng, kích thích đến mức chưa từng có, làm cho cả cơ thể lẫn tinh thần của cô đặc biệt ỷ lại vào hắn.
Cô được nam nhân ôm ngồi dậy, đầu Tô Mộc dựa vào ngực Quý Bắc Lưu, mặt cô ửng đỏ, chưa kịp thở dốc bao lâu đã bị hắn nâng cằm lên, một cái hôn nồng nhiệt kiểu Pháp đánh úp tới.
Quý Bắc Lưu thích cô như vậy, hắn mang vui sướng đến cho cô, mà cô chỉ có thể dựa vào hắn, dính thật chặt vào người hắn, không có thứ gì có thể so sánh với loại thỏa mãn này, mà đây cũng là lần đầu tiên hắn biết được, làm những chuyện thân mật này với cô lại có thể khiến cho thể xác và tinh thần của hắn đạt được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Quý Bắc Lưu chợt nghĩ, hắn đã làm thế nào để vượt qua mấy chục năm không có cô trong cuộc sống của mình?
“Quý Bắc Lưu… Đủ rồi…”
“Vẫn chưa đủ…” Quý Bắc Lưu không muốn từ bỏ cảm thụ khắp nơi trên người cô, giữa cơn siết chặt của môi và răng, hắn khẽ cắn môi cô và thì thầm: “Mộc Mộc, vẫn chưa đủ…”
Tô Mộc nâng cánh tay mệt mỏi ôm lấy cổ hắn, cơ thể rơi vào cơn co giật lần thứ hai. Cô dán chặt vào người hắn, dưới một dấu vết ý thức còn sót lại, cô xót xa nghĩ, cô đã có thể đoán trước được sau khi kết thúc chuyện này, cơ thể của cô giống như là được vớt lên từ chiếc máy nghiền.
Quý Bắc Lưu đã được đền bù ước vọng mà hắn ảo tưởng vô số lần. Trước kia, dù hắn có khát vọng đến nhường nào, hắn chỉ có thể đi vào phòng tắm mà dùng ngũ chỉ cô nương* để giải quyết, nhưng hương vị của ngũ chỉ cô nương và hương vị của cô cũng không giống nhau.
* Ngũ chỉ cô nương: ý bảo dùng tay để thủ d*m, nói vậy cho nó sang.
Cô chặt chẽ, mềm mại như nước… Mỗi lần lui ra và tiến công, cô vui sướng nói năng không đầu không đuôi giống như được thiết kế riêng cho hắn.
Thực tủy tri vị*, hắn không nỡ buông cô ra.
* Thực tủy tri vị (食髓知味): “ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.
Sự thật chứng minh rằng, lão xử nam xé tem một phát thì không thể dừng lại, không có thể chất tốt sẽ không chịu nổi sự hành hạ của hắn.
Đợi đến khi tiếng động trong phòng dần dần lắng lại, tiếng thở dốc dừng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh, trong bầu không khí vẫn còn tia ái muội chưa mất hẳn.
Tô Mộc mệt mỏi nằm trên người Quý Bắc Lưu, cô nửa khép mắt “Tu sinh dưỡng tức*”, đúng là liêu hán* chỉ sảng khoái trong nhất thời, vừa lên giường đã trả cái giá không hề nhỏ.
* Tu sinh dưỡng tức (修生养息): có thể hiểu là hồi phục, gìn giữ, gia cố cho lớn mạnh.
* Liêu hán (撩汉): hiểu đơn giản là hấp dẫn nam nhân, bắt sống trái tim nam nhân.
Quý Bắc Lưu hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi. Nếu không phải lo lắng đây là lần đầu của cô, hắn cảm thấy mình còn có thể chiến đấu hăng hái thêm hồi lâu nữa. Quý Bắc Lưu đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của cô, dù chỉ cần làm một động tác thân mật nhỏ như thế này với cô cũng đủ khiến hắn cảm thấy sung sướng.
Tô Mộc lười biếng đến mức không muốn mở mắt, bây giờ chỉ cần động ngón tay một chút cũng cảm thấy đau nhức khắp người, chưa kể đến việc được hắn ôm vào trong lòng ngực, có thể cảm nhận được đại huynh đệ của hắn đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy.