Editor: Thụy Mặc
Beta: Aki Re
Nhưng sự thật là, Tô Mộc lập tức sụp đổ cảm xúc, hét to: “Ngài đừng móc tim tôi! Móc tim tôi, tôi sẽ không sống nổi!”
Hắn hơi ngẩn người vì cô đột ngột gào khóc.
Tô Mộc nắm lấy tay hắn và đặt lên bụng mình, cô khóc thảm nói: “Tử Thần đại nhân, ngài đổi lấy cái khác được không? Tôi đưa bụng mỡ của tôi cho ngài!”
“…” Tử Thần lặng lẽ sờ soạng da thịt mềm mại trên bụng cô, bất ngờ cảm thấy cảm xúc dưới lòng bàn tay cũng không tệ lắm, hắn trượt bàn tay vào váy cô, chạm vào thịt mềm nơi đó mà không gặp bất kì trở ngại nào.
Tô Mộc run rẩy, cũng nhắm mắt lại một cách anh dũng, mặc dù cắt thịt sẽ rất đau đớn, nhưng vẫn đỡ hơn là moi tim nhỉ?! Ít nhất cô còn giữ được cái mạng nha!
Nhưng đau thì chẳng thấy, ngược lại cô có một loại cảm giác vi diệu khác, bàn tay vốn đang đặt bên bụng cô giống như là nếm được mùi ngon, tiếp tục “đi dạo lung tung” khắp nơi.
Tô Mộc trợn to mắt, đè lại thứ sắp trượt đụng tới chiếc bra trẻ em của cô… Đó rõ ràng không phải là bàn tay của con người, cô kinh hoảng nói lắp: “Ngài, ngài, ngài… Ngài muốn làm gì?”
“Kiểm tra thân thể cho nàng.” Hắn nói một cách chính đáng, rõ ràng là học được từ cuốn.
Đừng nói mấy câu mà ông chú quái gở mới có thể nói chứ!
Tô Mộc liều mạng đè lại tay hắn, không cho hắn lộn xộn: “Tôi không cần kiểm tra thân thể!”
“Ừ, ta biết.” Hắn nửa đè trên người cô, áo choàng màu đen che phủ kín cả người cô, hắn cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Angel của ta… Có khung xương rất đẹp.”
Thật bất ngờ đó là, Tô Mộc lại có thể nghe được tia âu yếm ngọt ngào qua lời nói kì lạ như vậy, cảnh tượng đầy cảm giác… Có lẽ là… Là bị một người đàn ông thấy hết khi cởi sạch quần áo, mà người đàn ông đó nói cơ thể của ngươi rất đẹp vậy.
Mặt cô đỏ bừng, đầu óc cũng hơi choáng, cô không thể tin được mình lại có thể phát tình với một bộ xương khô!
Oh, shift!
Đứa trẻ mà ta đặt trong tủ lạnh: [Là shit mà (?¯¯??¯¯??)]
Tô Mộc nói thầm: “Ta biết!”
Sau đó cô lại thầm mắng một câu: “Shift!”
Ngươi có muốn ctrl + shift để thay đổi phương pháp nhập hay không!
Người chủ trì bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp của Tiểu Hung từ bỏ cách mắng người không có phẩm cách này, tạm thời im lặng.
Cho dù Tô Mộc đè xuống bàn tay của Tử Thần đang đặt trên bánh bao nhỏ của mình thật chặt, nhưng cũng không ngăn được Tử Thần nhéo một cái vào bánh bao nhỏ không chút thịt kia.
Tô Mộc cắn răng không để mình phát ra tiếng động lạ, đỏ mặt lên.
Tử Thần im lặng một lúc rồi nói: “Chỗ này bị sưng…”
“Nếu ngài còn dám sỉ nhục ngực của tôi là cục sưng, tôi sẽ đồng quy vu tận* với ngài ngay lập tức!”
*Đồng quy vu tận: Cùng nhau chết.
Được rồi, Tử Thần thay đổi cách nói: “Cảm giác sờ vào cơ bắp chỗ này rất tốt.”
Cơ bắp chỗ này…
Cơ bắp…
Tô Mộc mím chặt môi, cuối cùng không chịu nổi sỉ nhục mà “Oa” một tiếng khóc lên: “Ngài mới là cơ bắp! Cả nhà ngài đều là cơ bắp!”
Cô không phải là King Kong Barbie!
Cô là nữ sinh mềm mại, làm sao mà có cơ bắp được?!
“Đừng khóc.” Tử Thần luống cuống nâng cánh tay khác lên lau nước mắt cho cô, không hiểu tại sao cô lại khóc, nhưng mà hắn cũng biết rằng phải cưng chìu người phụ nữ của mình, đã viết rất rõ, bạn gái sẽ không khóc mà không có lý do, bởi vì muốn sự chú ý của đàn ông đều đặt lên người của họ.
Vì vậy nếu phụ nữ cố ý gây sự thì không phải lỗi của phụ nữ, mà là lỗi ở đàn ông.
Tử Thần vui vẻ nói: “Angel của ta, đừng khóc, nếu nàng không thích cơ bắp thì ta sẽ làm cơ bắp trước ngực nàng biến mất hết, có được không?”
Tiếng khóc trong phòng dừng lại.
Nhưng sau một giây, tiếng khóc tan nát cõi lòng càng lớn hơn vừa rồi lại vang lên.