Editor: Nhan vy
Beta: Aki Re
Chẳng lẽ cô còn tính gặp hắn nữa sao?
Có lẽ Tô Mộc xuất hiện ảo giác, cô hoảng hốt cảm thấy hơi thở của Tử Thần đã nhạt dần nhưng ngược lại khiến người ta sinh ra ảo giác là hắn…… Hắn tựa hồ đang cảm thấy sung sướng.
Tử Thần đương nhiên là cảm thấy sung sướng, sự uy hiếp tràn ngập từ lưỡi hái tràn ngập trong tay hắn biến mất, bộ dáng cao cao tại thượng của hắn cũng không duy trì nữa, thân ảnh hắn từ giữa không trung thong
thả đáp xuống đất, xuất hiện trước mắt cô.
Ngoài ý muốn, Tô Mộc chớp mắt một chút, áo choàng đen của hắn bị gió thổi bay, một góc áo choàng bay phất phơ trước mặt cô, vì quá vướng cô không thèm nghĩ nhiều liền nắm lấy góc áo choàng để nó dừng lại.
Bay chi bay hoài thật vướng mắt mà.
Mà lúc này cô mới ý thức được mình vừa làm gì, cả người cô cứng đờ đứng im bất động.
Hình như…… Dường như…… Có lẽ hành động cầm áo của cô không có tôn
trọng vị tử thần này thì phải?
Cô thấp thỏm, nuốt nước bọt làm cái “ực”.
Tử Thần lại thực bình tĩnh đem góc áo bị cô nắm rút ra, tiếp theo, hắn lại đem tay chính mình bỏ vào bàn tay cứng đờ của cô, hắn
nói: “Đổi lấy cái này đi.” (Editor: wow thần chết cưa cưa mạnh mẽ quớ
đi:3)
“A……” Tô Mộc sợ hãi cầm bàn tay xương xẩu màu trắng hếu trong tay, lạnh lạnh mát mát, cảm xúc thật là vi diệu mà, lần đầu tiên cầm tay như vậy…… Lại là tay Tử Thần, tâm tình của cô lúc này cũng thật là khó có thể miêu tả.
Nhìn cô như vậy Tử Thần thật không cao hứng lắm, liền hỏi:”Ngươi còn muốn gặp ta ở nơi khác sao?”
Hắn nghiêm trang hỏi, dò hỏi ý kiến của cô, và cũng hoàn toàn thể hiện uy phong của một vị tử thần, hắn vứt lại cái bộ dạng bạch cốt
này, thái độ của hắn không nhanh không chậm, thanh âm ưu nhã trầm thấp, cho người ta cảm giác đích xác giống như tác phong của vị thân sĩ ngày xưa.
Tô Mộc đương nhiên là không nghĩ là hắn lại đổi địa phương khác, cô cũng
không có lá gan để đổi, cho nên cô quyết định xem nhẹ vấn đề này, liếc mắt nhìn màu hoa đỏ đầy đất có vẻ không hề nguy hiểm, tay hắn
cũng không dám buông ra, chỉ lại hướng tới hắn lộ ra một nụ cười thật tươi, thật cẩn thận hỏi: “Tử Thần đại nhân…… Ngài nói sẽ hoàn thành nguyện vọng của tôi tìm được Adele, chính là tôi còn không có tìm được cô ấy, ngài xem…… Có thể hay không xin ngài lại cho tôi một ít nhắc nhở?”
“Không cần nhắc nhở.” xương tay mày trắng của Tử Thần giật giật, sửa lại vị trí cầm tay cô, vỗn dĩ loài người và hắn không giống nhau nên độ ấm làm hắn cảm thấy có chút mới lạ, vì thế, xương ngón tay hắn hơi
hơi động, giống như là đang vuốt ve da thịt trên tay cô.
Trên người Tô Mộc nổi lên một tầng da gà, nếu đối phương không phải là Tử Thần, cô thật sự sẽ cho rằng có người đang ăn đậu hủ của mình! (Editor: chị nghĩ đúng rồi đó chị:v)
Tử Thần nói: “Ngươi cùng nam nhân kia đi cùng nhau, vận mệnh chú định, ngươi có thể tìm được người ngươi muốn tìm.”
Nam nhân bên người Tô Mộc, đương nhiên chỉ có Tô Bạch.
Bộ dáng hắn nghiêm trang nói chuyện, liền càng không giống như là đang chiếm tiện nghi của cô!
Tô Mộc thu hồi ánh mắt vẫn đặt trên tay, nói cho chính mình không thể nghĩ nhiều, cô cùng Tử Thần là hai loài khác nhau, hắn sao có thể ăn
đậu hủ của cô, chiếm tiện nghi của cô chứ?(Editor: chị quá ngây thơ rồi! Hazzz)
Có lẽ…… Có lẽ là Tử Thần rốt cuộc nghĩ kỹ rồi, hình như muốn làm cái gì quan trọng trên người cô, mà cái này chính là tay nàng!
Tô Mộc nhấp môi khẽ run, đã bắt đầu bi ai tưởng tượng mình bị biến thành người tàn tật không biết sẽ thế nào?
Tử Thần không biết cô đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì nữa, hắn chỉ nghĩ cô đang lo lắng cho vị bằng hữu của mình, vì thế, hắn lại nói:
“Chỉ cần ngươi cùng đối phương thân mật một ít là có thể hoàn thành ý muốn của ngươi, nguyện vọng của ngươi thực mau liền có thể thực hiện.”
Nhanh chóng thực hiện tâm nguyện, điều kiện này…… Có phải hay không có chút quá kỳ quái?