Edit: Linhlady
Bảy ngày say ngày thứ sáu, hồi quang phản chiếu.
Mạc Vân Quả tỉnh lại liền phát hiện thân thể của mình trở lại trạng thái như xưa, tai tinh mắt thính, thật sự là quá tốt rồi.
Mạc Vân Quả nhìn Diệp Hành nằm ở bên cạnh mình, há mồm nói: “Diệp Hành.”
Diệp Hành đã sớm ở lúc Mạc Vân Quả tỉnh lại cũng tỉnh theo, nhưng hắn không biết hắn nên lấy thái độ như thế nào để đối mặt với Mạc Vân Quả, chỉ có thể giả bộ ngủ.
Diệp Hành nghe được giọng nói của Mạc Vân Quả, mở mắt.
“Tiểu Quả Quả ~”
Giọng nói của Diệp Hành vẫn như cũ nhộn nhạo như vậy, nếu không người phải tâm tư mẫn cảm, tuyệt đối không phát hiện ra nội tâm khủng hoảng của hắn.
Mà bản thân Mạc Vân Quả lại không phải một người tâm tư mẫn cảm, cho nên nàng chỉ có thể nhìn thấy Diệp Hành đang cười, thực phong tao thực nhộn nhạo.
Mạc Vân Quả vung tay lên tát một cái lên mặt Diệp Hành, bàn tay nho nhỏ căn bản là không cách nào bao trọn được khuôn mặt Diệp Hành, nhưng bởi vì do Diệp Hành quá trắng, trên khuôn mặt kia hiện rõ năm ngón tay của Mạc Vân Quả……
Diệp Hành sủng nịch cười, vươn tay cầm tay nhỏ trên mặt nói: “Tiểu Quả Quả hôm nay muốn chơi như thế nào a?”
Mạc Vân Quả nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, lại lắc đầu nói: “Không biết.”
Thật ra nếu có thể lựa chọn, Mạc Vân Quả muốn chọn sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng lần trước Diệp Hành ở trong phòng phát sóng trực tiếp nói lời đó vẫn không đạt yêu cầu của nhiệm vụ, vậy chứng tỏ Diệp Hành cũng không biết “Chân tướng” đến tột cùng là cái gì, trong lúc nhất thời nàng cũng nghĩ không ra manh mối, chỉ có thể là tạm thời buông chuyện này.
Diệp Hành nheo đôi mắt lại, sung sướng nói không nên lời.
Hắn biết tiểu Quả Quả nhà mình say mê với nhiệm vụ không thể tự kềm chế, hắn vốn dĩ cho rằng tiểu Quả Quả sẽ bảo hắn đi theo nàng cùng đi tìm “Chân tướng”, lại nghe thấy nàng nói “Không biết”, hắc hắc……
Không biết gì đó, là tốt nhất!
Hắn có thể mang theo tiểu Quả Quả đi chơi a ~
Diệp Hành uy Mạc Vân Quả ăn cơm, sau đó hai người vui vui vẻ vẻ đi dạo trong sơn trại.
Hai người nhìn qua hài hòa như vậy, giống như mấy ngày trước, tốt đẹp như vậy.
Hai người nhìn qua giống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng người trong sơn trại biết, lão đại nhà bọn họ, nhất định chịu đựng đau đớn khó có thể tưởng tượng được.
Mà đứa trẻ kia, so với tưởng tượng của bọn họ còn kiên cường hơn.
Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả đi dạo rất nhiều nơi, hận không thể đem một thảo một mộc tất cả đều cho Mạc Vân Quả xem.
Mạc Vân Quả nhìn những phong cảnh đó, con ngươi trước sau đều không có biến.
Sơn trại rất lớn, Diệp Hành đầu lĩnh sơn tặc cường hãn nhất thế giới này, địa bàn không hề nhỏ.
Ngày này, Diệp Hành mang theo Mạc Vân Quả đi tới cấm địa của sơn trại, đó khi bảo tồn rất nhiều bảo vật của sơn trại.
Mạc Vân Quả nhìn trong sơn động đầy bảo vật, đôi mắt xoát sáng ngời, bởi vì nàng thấy một cái chén ánh vàng rực rỡ!
Mạc Vân Quả lập tức chạy lại chỗ cái chén kia, Diệp Hành cũng biết tiểu Quả Quả cực kỳ nhiệt tình yêu thương màu vàng, chỉ sủng nịch nhìn nàng.
Mạc Vân Quả ôm cái chén lên, hưng phấn nhìn về phía Diệp Hành, tuy rằng hưng phấn của nàng gần như chỉ là đôi mắt so ngày thường sáng hơn một ít.
Diệp Hành đi qua đi sờ sờ đầu nàng nói: “Thích nó thì tặng cho ngươi.”
Mạc Vân Quả mạnh mẽ gật đầu, đối với Diệp Hành ấn tượng lại tốt một phần.
Diệp Hành lại mang theo Mạc Vân Quả đi dạo một vòng, trừ bỏ cái kia chén, Mạc Vân Quả không còn có lấy bất kì đồ vật nào nữa.
Diệp Hành cũng không mạnh mẽ đưa cho Mạc Vân Quả cái gì, dù sao hắn biết tiểu Quả Quả nhà hắn ngoại trừ màu vàng ra, đồ vật khác đều sẽ không quý trọng……
– ——