Edit:Linhlady
“Ta…… cảm thấy đen tối.”
“Không không không, ăn theo như lời tiểu Quả Quả, khẳng định ăn nghĩa kia!”
“Hắc hắc hắc, về sau nếu có ai hỏi ta câu đó, ta cũng trả lời như vậy!”
“Câu trả lời này một chữ hai nghĩa! Một chữ đơn giản, chặt chẽ đại khí……”
“Hu hu hu&…… Tiểu Quả Quả nhà ta không hề thuần khiết.”
“Đừng đậu, ta dám cược ăn theo như lời tiểu Quả Quả chính là ăn đơn thuần kia.”
“Chúng ta nói chính là ăn đơn thuần kia a! Lầu trên ngươi nghĩ đi đâu vậy?”
“Đúng vậy nha! Ha ha ha!”
“……”
Mạc Vân Quả thấy người trong phòng phát sóng trực tiếp vừa lòng với đáp án của mình, cô cũng vừa lòng gật đầu, ừ…… Ăn người mình thích gì đó, nghe qua có vẻ thực không tồi!
Thời gian trôi đi, mắt thấy đến lúc Đào Ngải Linh phải rời đi.
Đào Ngải Linh vẫn nhìn Bạch Hiên, một chút cũng không muốn đi.
Mạc Vân Quả thấy Đào Ngải Linh lại đi về, lập tức khó khăn.
Lần này đi về, không biết khi nào mới có thể gặp lại, nói như vậy, nhiệm vụ của cô khi nào mới có thể hoàn thành?
Nghĩ như vậy Mạc Vân Quả quyết đoán quyết định phải tìm cách giữ Đào Ngải Linh lại.
Chỉ thấy cô nhún người một cái, nhảy tới trên người Đào Ngải Linh, bởi vì lực độ quá lớn, Đào Ngải Linh mang giày cao gót, không đứng vững, liền đã té ngã trên đất.
Bạch Hiên chỉ nghe thấy một tiếng thật lớn, thân thể hắn cứng đờ, chân tay luống cuống đứng ở nơi đó.
Hắn nhìn không biết đã xảy ra chuyện gì, lần nữa hắn lại cảm thấy bất đắc dĩ về bản thân.
“Cô giáo, cô làm sao vậy?” Bạch Hiên nôn nóng hỏi.
Đào Ngải Linh chân bị vặn thương, đau tê kêu một tiếng, nhưng không muốn khiến hắn lo lắng, cô nén đau lại nói: “Không có việc gì, chỉ không cẩn thận ngã một chút mà thôi.”
“Gâu gâu gâu!” Rõ ràng là ta làm ngươi té ngã!
Bạch Hiên nghe được tiếng kêu của chó con, nhấp nhấp miệng, nghiêm túc nói: “Có phải Linh nhi làm cô té ngã hay không? Em lập tức giáo huấn nó!”
Đào Ngải Linh nhìn chó con ở bên chân mình, lắc đầu cười nói: “Không phải, cô không để ý mới ngã.”
Mạc Vân Quả khó hiểu nhìn về phía Đào Ngải Linh, rõ ràng mình hại cô ất ngã, vì sao cô ấy lại nói dối?
“Vậy cô không sao chứ?” Bạch Hiên đi về phía trước một bước, một giây sau lại rụt trở về.
“Không có việc gì.” Đào Ngải Linh cố gắng chông thân thể đứng lên, tay vịn trên tường, thở hổn hển một hơi.
“Hiên Nhi, cô đi trước.” Đào Ngải Linh nói xong, lúc sau, thật sâu nhìn thoáng qua Bạch Hiên, sau đó đỡ tường, chậm rãi hướng ra phía ngoài đi đến.
Mạc Vân Quả làm sao làm cam tâm để cô ấy rời đi, chỉ thấy chó nhỏ bước nhanh chạy đến bên chân Đào Ngải Linh, hai cái móng vuốt giương lên, hung hăng chộp tới chân cô ấy.
Máu tươi lập tức ứa ra, Đào Ngải Linh nhìn Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Mạc Vân Quả ngẩng đầu, một đôi mắt to cứ như vậy nhìn thẳng Đào Ngải Linh.
Đào Ngải Linh nhìn chó con tràn ngập linh tính, trong đầu xẹt qua một tia ý niệm không thể tưởng tượng.
Chó con này, là không muốn cô rời đi?
Bạch Hiên ngửi thấy được trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, sắc mặt hắn biến đổi, bước nhanh tiến lên, lại bởi vì tìm không thấy vị trí cụ thể của Đào Ngải Linh, trên mặt lộ ra một tia buồn rầu.
“Cô giáo, cô bị thương sao?” Bạch Hiên nắm hai tay lại, không ngừng cọ xát.
Đào Ngải Linh ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cho con.
“Bé con này quá nghịch ngợm.”
Đào Ngải Linh đã không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, chỉ nói một câu như vậy.
Bạch Hiên lập tức hiểu được ý nghĩa của câu nói đó, là Linh nhi làm cô ấy bị thương……
– ——