*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ặc dù nàng hay lén lút ăn gian, thích dùng mánh lới, thế nhưng nàng vẫn luôn cực kỳ xem trọng việc giữ chữ tín đấy
Tại sao hắn lại đột nhiên nảy sinh cái cảm giác này nhỉ?
Trong lúc nàng đang buồn bực và sâu sắc cho rằng tất cả là do đối phương đang vu oan cho mình thì Phượng Vô Trù đột nhiên cúi đầu, hơi thở ma quỷ trêu chọc bến tại nàng
Trong hơi thở đó mang theo một chút mập mờ, nhưng nhiều hơn là ý tứ đe dọa: “Cô hỏi ngươi, lúc ngươi lấy bạc từ phủ đệ của Cô, ngươi đã hứa với Cô điều gì?”
Nàng hứa gì nhỉ?
Sắc mặt Lạc Tử Dạ chợt cứng đờ, thể mà nàng lại quên béng chuyện này
Lúc Phượng Vô Trù trả tiền cho nàng, đầu tiên hắn bảo nàng đuổi Doanh Tần đi,2nhưng mà nàng không chịu, cho nên hắn lại đổi sang một điều kiện khác, yêu cầu nàng sau khi lấy tiền về thì ngày nào cũng phải ăn cơm với hắn
Thế nhưng, về sau đã xảy ra một vài chuyện chẳng hay ho gì, còn đối mặt với đủ loại âm mưu toan tính, vì thể nàng bận tới nỗi không kịp thở rồi quên mất tiêu chuyện này luôn!
“Hic…” Quả thật nàng có lỗi trong chuyện này
Dù sao đối phương đã thực hiện lời hứa, trả tiền lại cho nàng, không chỉ có vậy, hắn còn cho nàng không ít tiền, thế mà nàng lại quên mất chuyện đã đồng ý với người ta!
Nếu người đang đứng trước mặt nàng là một người khác và chất vấn nàng tại sao nói mà không giữ lời, vậy thì nàng nhất định sẽ xin lỗi đối7phương trước, sau đó sẽ đảm bảo rõ ràng là mình nhất định sẽ giữ trọn lời hứa
Thế nhưng không hiểu sao, bởi vì người đang đứng trước mặt nàng là hắn, cho nên nàng cứ kiên quyết không muốn cúi đầu nhận sai!
Nàng còn cực kỳ phách lối ngẩng cao đầu, nhướng mày, bày ra dáng vẻ “tất cả đều là lỗi của ngươi”, sau đó nói với hắn: “Chẳng phải là gia quên mất tiêu sao? Khoảng thời gian này có bao nhiêu là chuyện xảy ra! Với lại, nếu ngươi vẫn nhớ, vậy tại sao không nhắc gia?” Đây hoàn toàn là dáng vẻ ông đây cứ vô lý thế đấy, tất cả đều là lỗi của ngươi!
Nàng đã không giữ lời lại còn kiêu ngạo đến vậy, và tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng như thế
Thật ra lúc này sau9ót nàng đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng cũng cảm thấy rất là sợ hãi
Thế nhưng, nàng lại không mảy may hối hận vì sự ngang ngược, càn rỡ, vô lý của mình.
Ngược lại, trong lòng nàng còn cảm thấy mình ngang ngược trước mặt hắn là chuyện đương nhiên!
Lạc Tử Dạ bày ra dáng vẻ kia
Phượng Vô Trù nhíu chặt hai hàng lông mày rậm, đôi mắt ma quỷ lạnh lùng nhìn nàng chăm chú mấy giây
Hắn muốn nổi giận nhưng lại không giận nổi, thể là buồn bực cúi đầu, cắn lên chóp mũi nàng rồi trầm giọng nói: “Lạc Tử Dạ, ngươi đúng là…”
Đúng là khiến cho người ta không biết nên làm gì cho phải! Lạc Tử Dạ tỏ ra rất hài lòng vì hắn không xắn tay áo, muốn tranh luận đúng sai với nàng
Nhưng mà hắn cắn5mũi nàng hơi đau đó, điều này khiến nàng không vui chút nào.
Nàng đang định đẩy hắn ra thì giọng nói lạnh lùng bình tĩnh của hắn đột nhiên vang lên bên tai nàng: “Chỗ bạc mà Cô tặng cho ngươi không đủ à?”
“Hở? Đủ mà, chắc là đủ đó!” Nói thật lòng, trong phủ Thái tử rốt cuộc có bao nhiêu tiền, vấn đề này không nằm trong phạm vi quản lý của nàng, nàng đã giao lại toàn bộ cho Thượng Quan Ngự phụ trách rồi
Tuy nhiên, nếu không đủ tiền thì Thượng Quan Ngự nhất định sẽ đến tìm nàng
Thế nhưng đến bây giờ hắn còn chưa tìm nàng, hơn nữa bọn họ còn có vốn lưu động, còn có thể đem đến sòng bạc cá cược, như vậy hẳn là đủ tiền nhỉ.