*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Động lòng sao?
Cuối cùng, y đã động lòng với Phượng Vô Trù sao? Vậy còn hắn? Không phải y từng nói rất thích dung mạo của hắn sao? Suy nghĩ này làm hắn đố kỵ đến điên cuồng nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế một cách khó khăn
Hắn nhíu mày nhìn Lạc Tử Dạ rồi hỏi: “Tiểu Dạ Nhi, ngươi nghiêm túc sao?”
Lạc Tử Dạ ngây ra mấy giây, nàng thản nhiên mở miệng: “Có thể nói là nghiêm túc, mà cũng không nghiêm túc lắm! Gia không có ý định tìm một câu trả lời rõ ràng, dù có duyên hay không thì cứ thuận theo tự nhiên là được rồi!”
Nàng vừa dứt lời, giọng Doanh Tần cũng nhẹ hơn chút
Hơn nữa trong giọng nói ấy lại còn kèm theo ý cười, giống như hắn không hề để tâm, giống như2bộ dạng giận dữ, mất khống chế vừa rồi không tồn tại vậy
Hắn nhẹ nhàng nói: “Ta hiểu rồi!”
Hiểu rồi.
Bên trong đôi mắt đào hoa của hắn ẩn chứa ý cười nhưng người khác nhìn vào lại không thấy hắn vui vẻ chút nào
Hắn nói: “Tên phá của này, đem nhiều đá quý đi đánh cược như vậy, nếu thua thì sao hả?” Hắn không hỏi tiếp nữa
Lạc Tử Dạ là đàn ông, Phượng Vô Trù cũng là một tên đàn ông, chắc chắn lão Vương gia sẽ không chấp nhận chuyện này
Vẻ mặt hắn chỉ như cười như không mà nói câu đó.
Lạc Tử Dạ liếc hắn, nhướng mày hỏi: “Sao ngươi biết ta nhất định sẽ thua? Nói không chừng ta sẽ thắng đấy?”
Nếu nàng thật sự là một tên đàn ông, vậy nàng cần phải lo lắng chuyện phụ7thân Phượng Vô Trù sẽ không chấp nhận thì sao
Nhưng nàng là nữ, vậy nên nàng không quan tâm chuyện đó lắm! Nhưng sau khi nàng vừa dứt lời, đột nhiên hắn cười nói: “Được rồi! Ta không biết người có thua hay không nhưng ta hy vọng người sẽ thua!” Hắn thà rằng Lạc Tử Dạ phá sản, thà rằng số bạc kia bị đưa đến sòng bạc rồi thua người khác chứ không hy vọng y thắng!
Sau khi nghe hắn nói vậy, phản ứng đầu tiên của Lạc Tử Dạ là rất muốn hỏi xem nàng và hắn có thù hận gì mà hắn lại hy vọng nàng thua
Thế nhưng nàng nhanh chóng nhớ đến chuyện đối phương và Phượng Vô Trù có thù oán!
Nàng chợt nhớ đến chuyện Mộc Tịch Nghiêu nên bừng tỉnh, vươn tay vỗ vỗ vai9hắn rồi nói: “Chao ôi, suýt chút nữa ta đã quên chuyện trước đây hai người các ngươi luôn xem nhau là tình địch
Phượng Vô Trù đã nói hắn không có hứng thú với Mộc Tịch Nghiêu, nếu như có hứng thú thì bọn họ đã thành thân từ tám trăm năm trước rồi! Nhưng mà, nếu bản Thái tử thắng, không phải Mộc Tịch Nghiêu sẽ là của ngươi sao? Vậy…”
“Ngươi thật sự cho rằng bọn ta vì Mộc Tịch Nghiêu sao?” Đột nhiên hắn mở miệng ngắt lời nàng.
Nàng nhíu mày, định mở miệng nói gì đó thì hắn bỗng xích lại gần.
Không đợi nàng kịp phản ứng, bờ môi anh đào kia đã chạm vào môi nàng
Bỗng nhiên một cơn gió lướt qua, chiếc áo đỏ như lửa và mái tóc đen tuyền của hai người đan xen vào5nhau trong gió
Nàng sửng sốt!
Đôi mắt nàng mở to.
Nàng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia và bờ môi nóng bỏng đang chạm vào môi mình
Đột nhiên lòng nàng sợ hãi chấn động, phần lớn cảm xúc là sự kinh ngạc
Thậm chí là trong cơn sửng sốt, nàng quên mất cả chuyện đẩy hắn ra, nàng hoàn toàn choáng váng!
Giống như có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng
Lại một trận gió nữa thổi qua, tóc đen của hắn lướt qua khuôn mặt nàng gây nên cảm giác nhồn nhột khó chịu
Cuối cùng nàng cũng lấy lại tinh thần, lùi lại một bước, thoát khỏi bờ môi hắn! Nhưng nhiệt độ nóng bỏng của bờ môi hắn vẫn còn tồn tại trên đôi môi nàng.
Hắn không đánh chiếm vào bên trong mà chỉ nhẹ nhàng hôn nàng một cái, giống như3một cơn gió xuân lướt nhẹ qua bãi cỏ, mang theo sự rung động nhẹ nhàng
Hoặc là, nếu như không phải rung động thì ít nhất hắn cũng tỏ rõ lòng mình.