*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hừm” Võ Hàng Dương hừ lạnh một tiếng rồi định ra ngoài
Khi đi đến cửa, hắn lại quay đầu cảnh cáo nàng ta một câu: “Còn nữa, Võ Lưu Nguyệt, ta muốn muội hiểu rõ tại sao nhiều năm qua muội ngang ngược như vậy mà vẫn có thể sống yên ổn ở trong cung! Tất cả những điều này đều là nhờ vào sự cưng chiều của phụ hoàng với muội, không có những thứ này thì muội chẳng là gì hết, mà đối với ta, muội cũng mất đi giá trị! Ta tin rằng muội biết ý của ta là
gi!”
Hắn vừa nói xong, Võ Lưu Nguyệt cả kinh, lập tức hiểu ra.
Nàng ta cũng càng hiểu rằng, hôm nay Võ Hạng Dương đã phơi bày2hết bộ mặt thật và lòng dạ độc ác cho mình xem
Hắn đang cảnh cáo mình, nếu mình không lấy lại được sự cưng chiều của phụ hoàng thì đừng nói là không giữ được vinh hoa phú quý, mà trong tương lai ngay đến tính mạng nàng cũng sẽ bị uy hiếp.
Võ Hạng Dương hắn cũng sẽ không khoan dung độ lượng với mình nữa, nói không chừng sẽ còn trả lại hết những cơn giận mà mình đã gây cho hắn!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, nàng ta miễn cưỡng cười nói: “Đại hoàng huynh, ta biết rồi! Xin huynh hãy yên tâm, nhất định ta sẽ lấy lại được sự cưng chiều của phụ hoàng
Dẫu sao thì ông ấy vĩnh viễn không thể quên7được mẹ ta, mà đây cũng chính là lá bài duy nhất và lớn nhất của ta!”.
“Biết vậy là tốt!” Võ Hạng Dương nói xong bèn sải bước đi ra ngoài.
Cửa cũng bị đám người hầu ở ngoài đóng lại
Võ Lưu Nguyệt đã sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh, ngã “bịch” một tiếng lên trên băng ghế, không nhấc nổi tay lên để lau mồ hôi
Nàng ta vẫn luôn biết rằng không thể khinh thường vị hoàng huynh này của mình được
Thế nhưng sau khi đối phương dung túng mình lần nữa, nàng ta lại quên mất tính cách của hắn.
Vừa rồi, hắn thật sự đã tức giận
Nàng ta cũng biết mình hơi quá đáng, lại tiếp tục chạm tới ranh giới khoan dung cuối9cùng của hắn, nói không chừng vừa rồi cái mạng này thật sự đã đi đời! Bây giờ nghĩ lại, nàng ta càng cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.
Ngay lúc đó, trong bóng tối truyền tới tiếng của người dùng mật thất truyền âm, kẻ đó ác độc cười nói: “Võ Lưu Nguyệt, ngươi cũng đã nhận ra người nhà họ Võ hoàn toàn không coi người ra gì! Cho nên, tốt nhất là người nên nghe theo bọn ta đi
Hãy nắm chắc lấy Võ Tu Hoàng, dùng thể lực của ông ta để trợ giúp bọn ta, đến khi bọn ta nắm được ngôi vị Hoàng đế trong tay! Lúc đó, người mới là công chúa chân chính
Bây giờ người phải hiểu rằng,5dòng máu chảy trong người ngươi không giống với bọn họ
Bọn họ là hoàng tộc, còn người chỉ là một kẻ được sinh ra bởi một nha đầu hèn mọn và một tên quyền quý…”
“Im miệng!” Võ Lưu Nguyệt giận dữ quát một tiếng
Nàng ta quay đầu nhìn vào chỗ tối, đại khái đã biết đối phương núp ở chỗ nào, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Xuất thân của ta, ta tự biết! Không cần người nhắc nhở mỗi ngày.”
“Ngươi biết là được! Vậy thì hãy làm việc theo kế hoạch của chúng ta cho tốt, bớt phí sức với Lạc Tử Dạ đi! Tốt nhất người nên biết sứ mệnh của mình, còn nữa, nếu ngươi không nghe lời thì bọn ta nhất định sẽ3vạch trần thân phận ngươi
Ngươi nghĩ xem, đến lúc đó, Võ Tu Hoàng sẽ đối xử với người như thế nào!”
Tiếng cười phát ra từ trong chỗ tối kia càng thêm ngông cuồng, trong tiếng cười còn mang theo uy hiếp cộng thêm vẻ cười trên nỗi đau người khác
Con ngươi Võ Lưu Nguyệt trầm xuống nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, còn cười vô cùng dịu dàng, dường như hết sức chân thành nói: “Các ngươi yên tâm đi, vinh nhục của gia tộc cũng là vinh của nhục ta! Người nhà họ Võ đối xử với ta như vậy, đương nhiên không thể trách ta xuống tay độc ác
Còn về Lạc Tử Dạ, ta nghĩ các ngươi nên hiểu thể lực Phượng Vô Trù nắm trong tay lớn đến từng nào
Chỉ cần ta có thể gả cho Phượng Vô Trù, còn lo gì ta không thể giúp các ngươi hoàn thành đại sự? Cho nên đối phó với Lạc Tử Dạ cũng rất cần thiết, không phải sao?”
Nàng ta vừa dứt lời, con ngươi cũng trở nên âm u lạnh lẽo.
Gả cho Phượng Vô Trù, thực lực của Phượng Vô Trù chính là thứ duy nhất có thể ngăn cản phụ hoàng, ngăn cản những người muốn điều khiển mình này
Chỉ có gả cho Phượng Vô Trù, nàng ta mới có thể không cần tiếp tục phải lo lắng sợ hãi, sợ thân phận mình bị bại lộ, cũng không cần tiếp tục bị người ta uy hiếp.
Sau này, nàng ta mới có thể tự do thật sự, muốn sống thế nào thì sống thế đó
Dưới sự che chở của Phượng Vô Trù, nàng ta cũng không cần phải lo lắng những người này trả thù hay uy hiếp! Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nàng ta sinh ra chấp niệm này.
Cho nên nàng ta nhất định phải gả cho Phượng Vô Trù, nhất định!
Dường như sau khi nàng ta nói xong, người trong bóng tối cũng đang suy nghĩ tính chân thực trong lời nói của nàng
Ước chừng hồi lâu sau, người nọ cuối cùng cũng phản ứng lại, cười một tiếng rồi mở miệng nói: “Võ Lưu Nguyệt, hy vọng những gì người nói đều là thật, ngươi thật sự muốn gả cho Phượng Vô Trù để giúp bọn ta hoàn thành đại sự chứ không phải là mong chờ sau khi gả cho Phượng Vô Trù là có thể thoát khỏi khống chế của bọn ta! Nếu không, để chủ công tức giận, dù người khác không biết Tu La môn lợi hại đến mức nào nhưng ta nghĩ ngươi hẳn biết rõ!”
Hắn vừa dứt lời, sau lưng Võ Lưu Nguyệt lại ứa ra mồ mối lạnh vì sợ
Trong lòng nàng ta căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn rất điềm tĩnh, cúi mắt xuống tiếp tục nói: “Ngươi yên tâm, ta sao dám đối đầu với Tu La môn!”
“Tốt!” Dường như người trong bóng tối đã tin lời của nàng ta, nói tiếp: “Ta sẽ bẩm báo lại những lời này cho chủ công! Tự người suy tính đi, bọn ta cũng sẽ âm thầm giúp ngươi!”
“Ừ!” Võ Lưu Nguyệt gật đầu.
Lúc này, hơi thở của người trong bóng tối kia mới hoàn toàn biến mất
Võ Lưu Nguyệt bỗng nhiên nổi giận, một lần nữa định ném đồ trên bàn đi nhưng lại nhớ tới lời cảnh cáo vừa rồi của Võ Hạng Dương, khó khăn lắm mới nhịn xuống được! Đôi con ngươi xinh đẹp của nàng ta nheo lại, nhuốm lên sự độc ác, nhướng mày nhìn về phía ngoài cửa sổ
Nàng ta nhất định có thể diệt trừ Lạc Tử Dạ rồi gả cho Phượng Vô Trù, nhất định có thể! Nhất định! Sau đó, để cho tất cả những kẻ đã uy hiếp nàng ta đều phải trả giá bằng máu!
***
Trong lúc Võ Lưu Nguyệt đang nổi nóng, thì Lạc Tử Dạ đã nhận được một vài tin tức liên quan tới chuyện hôm nay Võ Lưu Nguyệt tức giận, hất tung đồ đạc trong phòng
Tin tức này là do Thượng Quan Băng vô tình nghe được lúc đi qua dịch quán
Mà đánh giá của Lạc Tử Dạ đối với chuyện này là: “Võ Lưu Nguyệt bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể kiên trì bò dậy, chịu đựng đau đớn trên người cùng với mối nguy xương cốt bị gãy để đập phá đồ đạc! Chuyện này cần có ý chí rất lớn, người bình thường hoàn toàn không thể nào làm được
Chúng ta không nên bắt chước hành động như thế, nhưng tinh thần và ý chí này thì nên học hỏi!”
Nàng nói xong, những người xung quanh lập tức cười phá lên.
Nhưng bọn họ mới đi đến cửa phủ Thái tử đã thấy một mỹ nhân mặc quần áo đỏ đứng ở đại sảnh, đôi tay thon dài kia đang lướt qua bụi cây anh túc
Người đó nghe thấy giọng nói của Lạc Tử Dạ thì bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt tà mị quét qua người nàng chứa đựng vài phần rét lạnh.
Lạc Tử Dạ ngạc nhiên: “Doanh Tần, ngươi…” Sao ánh mắt này cứ là lạ? Hắn cười lạnh một tiếng, vừa mới mở miệng đã lập tức phun ra một câu: “Lạc Tử Dạ, đồ phá của nhà ngươi!”