*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hẳn bối rối vài giây rồi mới kịp nhận ra.
Lần này, nhất thời hắn rơi vào tình trạng dở khóc dở cười, hắn nhìn bóng lưng Lạc Tử Dạ, lắc đầu thở dài nói: “Tiểu Dạ Nhi, bản công tử thật sự lo lắng về chỉ số cảm xúc của ngươi đấy!”
Giọng hắn không lớn nên Lạc Tử Dạ không nghe thấy
Lúc này không để Tiểu Dạ Nhi nghe thấy thì tốt hơn, nàng không biết rõ tình cảm của hắn cũng sẽ không hiểu tình cảm của Phượng Vô Trù, Mộc Tịch Nghiêu lại xuất hiện bên cạnh Phượng Vô Trù, vậy chẳng phải tỉ lệ thắng của hắn sẽ lớn hơn sao? Hơn nữa, bản thân Phượng Vô Trù có chỉ số cảm xúc thấp, có người trong lòng rồi mà còn tự mình đi đón cô gái khác, tự hắn đi tìm chết, không2liên quan đến mình đúng không? Lạc Tử Dạ đi được mấy bước, đột nhiên nàng quay đầu lại nói: “Doanh Tần, cổ độc của ngươi.” “Không cần lo lắng, tự ta có cách!” Ý cười yếu ớt hiện ra trên mặt hắn, trông giống như hắn không để tâm đến vấn đề này lắm, Lạc Tử Dạ nheo mắt nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, nàng chậm rãi thu lại tầm mắt, gật nhẹ đầu
Vậy cũng tốt, dù sao thì Doanh Tần cũng chẳng phải người bình thường
Hắn đã nói như vậy thì nàng cũng không cần quá quan tâm.
Nàng đi ra ngoài
Sau khi ra đến cửa, Thanh Thành đứng sau lưng Doanh Tần đột nhiên lên tiếng: “Công tử, ngài có biện pháp giải cổ độc này sao?” Sao gã lại không biết công tử có cách giải độc vậy? Đây là cổ Đoạn Trường,7không phải loại độc mà người khác có thể dễ dàng giải được
Doanh Tần cười khẽ, hắn nói: “Năm năm có đủ cho người của chúng ta tìm được thuốc giải không?” Thanh Thành trầm ngâm trong chốc lát, gã thản nhiên trả lời: “Ba bốn năm là đủ rồi, nhưng mà công tử, trong ba bốn năm này ngài sẽ bị cổ độc tra tấn..
Phượng Vô Trù chắc có cách đấy!”
Theo lời của Phượng Vô Trù nói lúc trước, hình như là hắn có cách.
Doanh Tần cười nhẹ, hắn nói: “Hắn ta có cách gì chứ? Ngoại trừ chuyện tốn mấy năm để tìm thuốc giải như chúng ta thì chỉ còn..
Chồn bằng! Nhưng chồn bằng rất khó tìm, mà vật kia rất có lợi với Tiểu Dạ Nhi, cho dù ta tìm được cũng sẽ cho Tiểu Dạ Nhi dùng…”
Ý nghĩ này vừa lóe lên,9đột nhiên hắn khựng lại.
Chồn băng rất khó tìm, có tác dụng lớn với Tiểu Dạ Nhi, Mộc Tịch Nghiêu lại thường xuyên lăn lộn trong giang hồ nên hiểu biết rộng rãi, rất có khả năng nàng ta biết tung tích của chồn bằng
Lúc trước chưa từng nghe nói Phượng Vô Trù coi trọng Mộc Tịch Nghiêu như vậy, lần này hắn tự ra ngoài nghênh đón? Hơn nữa, tôi qua khi nhắc đến cổ độc, trông Phượng Vô Trù hình như có cách thật, chẳng lẽ hắn đi đón Mộc Tịch Nghiêu là vì chồn băng sao?
*****
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Lạc Tử Dạ đã đi đến phủ Nhiếp chính vương với tâm trạng khó chịu.
Không biết có phải lúc tâm trạng con người ta cực kỳ khó chịu sẽ vô cùng thèm ăn, vậy nên nàng mua rất nhiều đồ ăn vặt trên5đường, vừa ăn vừa đi đến đó!
Ừm, không phải nàng quan tâm Phượng Vô Trù, cũng không phải muốn xem thử hắn và Mộc Tịch Nghiêu phát triển đến mức nào, nàng chỉ muốn đi bàn bạc chuyện nàng đã hứa lấy “mạng chó” với Long Ngạo Địch
Nhưng mà nói thật, vì tâm trạng bực bội cả ngày hôm nay nên nàng thật sự muốn làm thịt Phượng Vô Trù, lấy luôn mạng của hắn! Nàng mang theo tâm trạng buồn bực đến phủ Nhiếp chính vương.
Sau khi Diêm Liệt nhìn thấy nàng, không biết có phải vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên nhất thời trở nên não tàn hay không, hắn không nghĩ đến chuyện Lạc Tử Dạ sẽ ghen nên không hề cố kỵ mà dẫn Lạc Tử Dạ đi vào phủ.
Hắn mở miệng hỏi thăm: “Thái tử điện hạ đến tìm3Vương à? Có chuyện gì quan trọng hay sao?” Ôi, Thái tử điện hạ mà cũng chủ động đến tìm Vương, xem ra chuyện tốt của hai người họ sắp thành rồi! Lạc Tử Dạ đang ăn kẹo hồ lô, thật ra nàng cũng không thích ăn mấy thứ này nhưng có lẽ vì tâm trạng không tốt nên mới ăn cho hả giận! Nàng nhướng mày nói: “Không có chuyện gì gấp hết, tìm hắn vì một chuyện nhỏ thôi.”
Vừa dứt lời nàng đã đi đến cửa đại điện.
Lúc này, trong đại điện đang có một cái bàn ăn, Mộc Tịch Nghiêu ngồi đó dùng bữa, Phượng Vô Trù thì đang uống rượu
Đột nhiên Lạc Tử Dạ dừng bước, Nhiếp chính vương điện hạ khựng lại, hắn đưa mắt nhìn, Mộc Tịch Nghiêu cũng thể!
Diêm Liệt nhìn thấy Lạc Tử Dạ dừng chân, đột nhiên hắn nghĩ ra gì đó, khóe miệng lập tức co quắp lại! Chuyện này..
Chuyện này, tiểu thư Tịch Nghiêu lấy chuyện bắt chồn bằng làm điều kiện nên Vương mới ăn cơm với nàng, không phải ăn chung, mà Vương chỉ ngồi cùng nàng thôi, tiểu thư Tịch Nghiêu uy hiếp như vậy cũng chỉ để trêu chọc Vương mà thôi, thử xem Vương dành bao nhiêu tình cảm cho chị dâu tương lai của nàng.
Nhưng mà lúc này Thái tử không hiểu lầm chứ?
Phượng Vô Trù đảo đôi mắt ma mị, hắn nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ, không nghĩ nhiều, đang định mở miệng nói chuyện
Thế nhưng Lạc Tử Dạ nhìn thấy hai người họ hòa thuận vui vẻ ăn cơm, không biết sao tự nhiên bùng nổ!
Nàng cắn răng, không nói lời nào mà đập cây kẹo hồ lô trong tay lên bàn ăn của bọn họ!
“Am!”
Xâu hồ lô ăn được một nửa vỡ vụn, nện trên chiếc bàn! Đồ ăn trên bàn không ăn được nữa..
Nhiếp chính vương điện hạ không phản ứng kịp, Mộc Tịch Nghiêu đang cầm đũa cũng đờ đẫn, vẻ mặt Lạc Tử Dạ hùng hổ, khuôn mặt cực kỳ khó coi, nàng cười lạnh, quay đầu bước đi! Nhiếp chính vương điện hạ nhìn thoáng qua thứ đồ bị nện trên bàn, cuối cùng cũng hiểu ra gì đó, hắn lập tức đứng dậy đuổi theo!