*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Tử Dạ im lặng một hồi, chậm rãi nói: “Còn về Tiểu Thất, ta định tìm cơ hội hỏi hắn, xem hắn có chịu nói thật với gia không
Nếu hắn chịu nói, vậy thì vẫn là em trai tốt của bản Thái tử, nếu như không chịu nói…”
Thì đành giữ khoảng cách nhất định vậy
Phượng Vô Trù nghe xong, hơi nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không cảm thấy kỳ lạ khi nàng xử sự như vậy
Thế nhưng trong con ngươi thần bí lại mang theo mấy phần nghiền ngẫm, hắn hỏi: “Ngươi rất quan tâm đến Lạc Tiểu Thất sao?”
“Lúc ngươi làm bầm cánh tay của ta, Tiểu Thất đã chăm sóc ta!” Lạc Tử Dạ không trả lời thẳng câu hỏi này, chỉ nói một câu2như châm chọc, nhưng không khó để nghe ra mấy phần oán trách trong đó.
Sắc mặt Nhiếp chính vương điện hạ cứng đờ, hơi lúng túng một chút.
Hắn quay đầu đi xa, khiến không ai đuổi kịp, vẻ mặt cũng cực kỳ lạnh lùng
Khí thế vẫn đè ép người khác, giọng nói ma mị chậm rãi vang lên: “Chuyện từ ngày xưa rồi, ngươi còn nhắc lại làm gì?” Giọng điệu này rất bình tĩnh, nhưng thật ra là đang cố làm vẻ trầm ổn, hắn hơi lo Lạc Tử Dạ sẻ thù dai, không thể quên được chuyện đó.
Doanh Tần bật cười một tiếng, giọng nói ma mị, mang theo ẩm cuối quyến rũ bẩm sinh, hắn nhẹ giọng cười nói: “Chuyện từ rất lâu rồi, nhưng9cũng không có nghĩa là không tồn tại, Tiểu Dạ Nhi nói có phải không?” Lạc Tử Dạ còn chưa lên tiếng, Nhiếp chính vương điện hạ đã cười lạnh, ánh mắt khi nhìn Doanh Tẩn mang theo mấy phần khinh miệt, hắn ngạo mạn nói: “Mặc dù chuyện gai tang vật Thiên Tử lệnh là chuyện cũ nhưng cũng không phải là không tồn tại!” Hai người này đang đâm thọt lẫn nhau.
Lạc Tử Dạ nghe một hồi, không muốn nói gì nữa, hai người bọn họ thích cãi thì cứ để bọn họ cãi đi
Nàng đi về phía trước, trên mặt không có biểu cảm gì, mở miệng hỏi Phượng Vô Trù một câu: “Vậy ngươi có cách nào giải cổ độc trên người Doanh Tần6không?” “Ta không cần hắn giúp!” Doanh Tẩn nói.
Phượng Vô Trù nghe vậy, dùng giọng nói trầm thấp lạnh lùng trả lời: “Hắn ta không cẩn Cô giúp, người nghe thấy chưa?”
Nghe thấy rồi!
Nàng thấy thật nhức đầu, sau đó hai người này cứ ngươi một câu, ta một câu, châm đi chọc lại, đúng kiểu rảnh đến đau trứng! Lạc Tử Dạ bị kẹt ở giữa nghe hai người bọn họ cãi nhau, cảm thấy vô cùng khó chịu
Cứ đối thoại như vậy, cuối cùng đã nhìn thấy cổng chính của phủ Thái tử
Lạc Tử Dạ có cảm giác như được sống sót sau tai nạn, cải tử hoàn sinh, cuối cùng đã được giải thoát
Mân Việt đã chờ trước cổng từ lâu, bên cạnh còn có0một người quen nữa, đó chính là Mặc Tử Uyên luôn đi theo sau “Hiến Thượng Dật Phong”! Hai người kia nhìn thấy bọn họ, rối rít cúi đầu xuống hành lễ: “Vương! Thái tử!”
“Nhiếp chính vương điện hạ! Thái tử!”
Phượng Vô Trù không lên tiếng mà chỉ khẽ phất tay một cái, động tác rất nhẹ, hai người kia lập tức đứng thẳng người! Mặc Tử Uyên nói: “Thái tử điện hạ, đây chính là thần dược để chữa nội thương, chủ nhân nhà ta bảo thuộc hạ đưa tới cho công tử Doanh Tần, xin Thái tử hãy nhận lấy!”
“Chủ nhân nhà ngươi dạo này hối cải rồi sao?” Không biết Lạc Tử Dạ muốn mỉa mai hay là có ý gì khác, nàng vừa dứt7lời liền nhận lấy cái hộp trong tay Mặc Tử Uyên
Trong lòng nàng thấy hơi buồn bực, không phải cái tên Hiến Thương Dật Phong kia là kẻ suốt đời thích tính kể người khác sao? Sao giờ hắn ta lại trở nên tốt bụng như vậy? Chẳng lẽ là để lấy lòng?
Mặc Tử Uyên nghe Lạc Tử Dạ nói vậy, khóe miệng hơi cứng ngắc, khẽ giật một cái, hắn nói: “Thuộc hạ không biết chủ nhân có hoàn toàn hối cải hay không, thế nhưng dù sao đây cũng là một phần tâm ý của chủ nhân, nhận hay không nhận, đương nhiên là do Thái tử và công tử Doanh Tần!”