*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế thì mình..
mình nào dám vọng tưởng bản thân có thực lực, có thể diện hơn phụ hoàng, sao mình có thể an toàn thoát khỏi bàn tay của Phượng Vô Trù đây?
Vô Lưu Nguyệt nghĩ đến điều này, sắc mặt lại tái mét hơn một chút
Chỉ có điều, mặc dù nàng ta thấy sợ đấy, nhưng cảm giác đau rát trên mặt lại càng thêm rõ ràng! Sắc mặt nàng ta xanh mét lại, cắn răng nói: “Cứ đưa đồ cho ta! Cho dù phải chết, ta cũng muốn Lạc Tử Dạ chôn cùng!” “Ta thấy muội thật sự điên rồi!” Võ Hạng Dương không nhịn nổi nữa, bực mình quát lên.
Hẳn trưng ra dáng vẻ hoàn toàn không đếm xỉa tới nàng ta nữa, xoay người đi lấy sáo, đồng2thời còn cảnh cáo: “Muội có thể dùng, nhưng hai canh giờ sau mới được dùng! Trên người ẩn vệ dưới trướng của ta đều có cổ độc, nếu muội thổi cái này…”
“Ta biết rồi! Chỉ cần huynh cho ta mượn, ta sẽ không làm khó huynh và ẩn vệ của huynh đâu! Huynh bảo bọn họ lập tức rời khỏi hoàng thành đi, đến chỗ nào không bị tiếng sáo ảnh hưởng ấy! Tuy nhiên, ta chỉ cho hai canh giờ thôi đẩy, nếu bọn họ đi quá chậm thì ta cũng chẳng quan tâm đâu!” Võ Lưu Nguyệt nói xong liền chia tay, ý bảo Võ Hạng Dương đưa sáo cho mình
Có lẽ là vì ban đầu Võ Hạng Dương không cho mượn sáo, sau đó không dễ gì mới9đồng ý cho nàng ta mượn, cho nên lúc hắn ra điều kiện hai canh giờ sau mới được dùng, nàng ta cũng không quan tâm lắm mà dứt khoát đồng ý luôn
Trên thực tế, ẩn vệ dưới trướng của hắn muốn rời khỏi hoàng thành thì căn bản không cần tận hai canh giờ như đã nói
Võ Hạng Dương chỉ hy vọng trong hai canh giờ này, hắn có thể truyền tin tới chỗ của phụ hoàng
Nếu có thể phụ hoàng sẽ ngăn Võ Lưu Nguyệt nổi điên! Sau khi Võ Hạng Dương đưa sao cho nàng ta còn dặn dò một câu: “Muội cẩn thận một chút, đừng có làm rơi rồi hỏng mất!” Hắn nói xong, Võ Lưu Nguyệt cầm lấy cây sáo kia, sau đó đưa mắt nhìn6hắn, cảm thấy khó hiểu vì dường như hắn rất để ý cây sáo này
Đây là một cây sáo mang phong cách cổ xưa, trên mặt có khắc hoa văn phức tạp của riêng Tây Vực, chế tác thủ công tinh xảo
Võ Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Võ Hạng Dương một lúc lâu, cuối cùng cũng không mở miệng châm chọc hắn.
*****
Trong khi đó, trước cổng phủ Nhiếp chính vương.
Lúc này, Ma Già, Ma Tà và Diêm Liệt đang nhìn lên bầu trời
Dường như bọn họ đang ngắm sao, nhưng vẻ mặt người nào người nấy đều cực kỳ nặng nề
Hôm nay, ngay cả Quả gia thích làm màu cũng rất khác thường.
Nó chắp hai cánh sau lưng, chổng mông đi qua đi lại trước cổng
Thỉnh thoảng nó lại phát ra0một tiếng thở dài: “Ôi…” Sau đó, Ma Già mở lời: “Diệm Liệt đại nhân, ngài không định bẩm báo với Vương chuyện này ư?” “Đúng vậy! Thái tử vừa mới rời Vương phủ trở về không lâu, Vương đã bảo ngài giúp Vương đi đặt lễ phục cầu hôn
Thế mà Thái tử lại sai thuộc hạ tới cổng thanh nghe ngóng chuyện gì đó liên quan tới trai đẹp lạnh lùng, cao ngạo, cả người toát ra khí chất thanh cao như ánh trăng! Không phải ta có ý gì đâu, nhưng có một số việc thực sự là Thái tử hơi quá đáng
Hay là ngài bẩm báo với Vương đi!” Ma Tà thuyết phục.
Ma Già nghe thể cũng cực kỳ tán thành, phụ họa theo: “Đúng đó! Vương có thể7vì Thái tử mà sẵn sàng đoạn tụ, trở thành quý tộc đoạn tụ đầu tiên trong hoàng thành Thiên Diệu, ngay cả sự dịu dàng săn sóc trong truyền thuyết mà Vương cũng có thể kiên nhẫn rèn luyện được đôi ba phần
Thế mà Thái tử còn muốn tìm trai đẹp
Đúng là ngài nên bẩm báo với Vương đi, tránh cho cái nón của Vương bị biến thành màu xanh mà Vương vẫn chẳng hay biết gì!”.
Nón bị biến thành màu xanh đương nhiên sẽ thành nón xanh(*).
(*) Nón xanh: đội nón xanh nghĩa là bị cắm sừng.
Diễm Liệt khẽ lườm bọn họ, mở miệng nói: “Các ngươi không cân nhắc tới chuyện này
Vương vừa giao chiến với Võ Tu Hoàng, lúc này đang phong bể năm giác quan, điều tức nội thương! Ý của các ngươi là bất chấp việc Vương rơi vào tình cảnh nguy hiểm như là tẩu hỏa nhập ma, cơ thể tự nổ mà chết thì cũng muốn ta mạo hiểm cắt ngang quá trình Vương điều tức để đảm bảo cái chuyện Thái tử lầm đường lạc lối cỏn con này?”