*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn ngơ ngác nhìn cảnh này, trong lòng không chỉ cảm thấy chướng mắt mà trái tim còn như bị ai khoét một miếng vậy
Trái tim vô cùng trống rỗng, vô cùng đau đớn! “Tiểu Dạ Nhi
”
Do hắn đã tới trễ sao?
Phượng Vô Trù đã cứu nàng trước rồi, còn bản thân hắn lại do thân phận kỳ quái nên mới bị Long Ngạo Địch và Lạc Tiểu Thất ngăn cản
Hắn tới trễ rồi, nàng đã tìm thấy người mình có thể dựa vào được
Dường như hắn không chỉ tới chậm mà còn như..
bị loại nữa? Nhưng mà sao hắn có thể cam tâm được chứ?
Ý thức của Lạc Tử Dạ mơ hổ, nàng không hề nghe thấy Doanh Tần gọi mình, chỉ nắm lấy vạt áo của Phượng Vô Trù rồi lẩm bẩm một tiếng: “Tiểu Thối Thổi…” “Ừ, Cô2ở đây, không cần sợ..” Hình như nàng thật sự yên tĩnh lại sau khi nghe hắn ta đáp, tuy rằng nàng vẫn còn cau mày nhưng khóe môi lại cong lên
Đối với Doanh Tần, hình ảnh trước mặt không khác gì có người lấy dao cứa vào trái tim hắn, đau thấu xương thấu thịt
Hẳn nhân đôi mày kiểm nhìn Phượng Vô Trù, giọng nói quyến rũ của hắn mang theo sự lạnh lẽo: “Phượng Vô Trù, giao Tiểu Dạ Nhi cho ta!”
“Ngươi dựa vào cái gì mà dám nói thế?” Phượng Vô Trù nhướng mày nhìn hắn ta, cặp mắt ma quỷ không có một chút ấm áp, hắn hừ lạnh một tiếng, gần như không hề nể mặt mà nói rằng: “Doanh Tần, có lẽ Cô nên gọi người là Minh Dận Khiếu mới đúng nhỉ? Chắc là9người đã quên rồi, nếu ngày đó Cô không phải người đuổi giết Lạc Tử Dạ thầy sẽ không bao giờ trốn vào Tương Tư môn, tất nhiên là sẽ không gặp được ngươi
Y có thể gặp được người là do Cô đã làm sai, có điều sai lầm này đã chấm dứt rồi, duyên phận giữa các ngươi cũng nên kết thúc từ đây đi! Ngươi nghĩ rằng ngươi còn tư cách gì để bắt Cô giao y cho ngươi?”
Những lời nói của hắn nghe con chói tai hơn bất cứ thứ gì khác nữa
Có điều, Nhiếp chính vương điện hạ không cho rằng bản thân nên đối xử ôn hòa, quan tâm chăm sóc tới cảm xúc của tình địch
Từ trước tới nay hắn đều là người tuyên án, hắn nói chuyện này sẽ kết thúc thì chuyện này6nhất định phải kết thúc! Doanh Tần đột nhiên cảm thấy tức giận.
Doanh Tần nhướng mày nhìn Phượng Vô Trù, nụ cười mỉa xuất hiện trên khóe môi, hắn nói: “Phượng Vô Trù, ngươi cũng nói đó là sai lầm của ngươi rồi! Do ngươi đã sai nên ta mới có thể gặp được Tiểu Dạ Nhi, ngươi đã tự tay tạo ra cơ hội này
Điều này cũng nói lên một chuyện, ban đầu người gặp Tiểu Dạ Nhi trước nên y có thể là của ngươi, nhưng mà sai lầm của người lại có thể khiến cho kết quả thay đổi đấy!”
Sau một hồi giằng co, quả nhiên là không ai chịu nhường ai.
Phượng Vô Trù hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ rằng Cô sẽ tạo cơ hội cho người nữa à?” Doanh Tần nhếch môi: “Ngươi không có quyền0nói có cho ta cơ hội hay không, Tiểu Dạ Nhi mới là người quyết định điều đó!”
Nói thì nói như thế, nhưng khi Doanh Tầm nhìn thấy Lạc Tử Dạ ỷ lại vào Phượng Vô Trù như vậy, niềm tin của hắn đã rớt từ bốn năm phần xuống tận đáy! Ngay cả một chút niềm tin cũng không còn, trong lòng hắn mờ mịt hoang mang hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài
Hắn đã dần nhận ra được điều mình đang đối mặt, có lẽ hắn thật sự sẽ mất đi…
Dù rằng từ trước tới nay hắn chưa từng có được y.
Phượng Vô Trù không để ý tới hắn ta nữa, dù hắn ta không muốn nhưng vẫn phải tự giác lùi sang một bên
Doanh Tần lùi lại không phải vì Phượng Vô Trù mà là vì hắn7biết rằng Phượng Vô Trù sẽ không giao Tiểu Dạ Nhi cho mình, nếu hắn cứ tiếp tục đứng chặn ở đây chỉ làm cho việc chữa trị cho Tiểu Dạ Nhi trở nên chậm trễ hơn mà thôi.
Hiện tại Nhiếp chính vương điện hạ không muốn dây dưa chuyện này với Doanh Tần nữa cũng là vì Lạc Tử Dạ cần được chữa trị, chuyện của Doanh Tẩn có thể tính sổ vào hôm khác
Phượng Vô Trù ôm Lạc Tử Dạ trở về phủ Nhiếp chính vương.
Doanh Tần vẫn đứng yên tại chỗ, cảnh Lạc Tử Dạ nằm trong lòng Phượng Vô Trù, gọi Phượng Vô Trù không ngừng lặp lại trong đầu hắn
Khi Tiểu Dạ Nhi mất đi ý thức, người mà y tin tưởng nhất chỉ có mỗi Phượng Vô Trù mà thôi, không còn ai khác nữa
Thể còn hắn? Hắn thì sao…