Tình bạn luôn luôn là dầu xoa dịu tốt nhất cho nỗi đau vì thất vọng trong tình yêu.

Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung chương 332

Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung chương 332 là một trong những tập truyện ngôn tình Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung chương 332 ngay.

  • Tác giả: Quân Tử Giang Sơn
  • Tên truyện: Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
  • Số chương: 779
  • Số lượt xem: 232
Tình cảm là điều quý giá và việc chấp nhận một người đi vào cuộc đời của ta lại càng quan trọng. Vì vậy hãy cân nhắc kĩ trước khi chọn cho mình người bạn đời mới nhé! Đôi khi chỉ cần vài lý do cũng khiến mối quan hệ mới của bạn rạn nứt một cách nhanh chóng…

Nội dung truyện Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung chương 332

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên: “Phái hộ vệ Vương Kỵ ra ngoài, có thể giao đấu nhưng nhất định phải chú ý chừng mực, không thể hại chết mạng người dưới tay Thái tử! Cho bọn họ một bài học là được!”

Diễm Liệt ngạc nhiên: “Vương?”

Đây chẳng phải là thỏa mãn yêu cầu của Thái tử sao, để Vương luyện binh cho Thái tử, hơn nữa còn là làm y hệt những gì mà Thái tử từng nghĩ trước đó

Vương sẽ không làm đến cùng, cũng sẽ không lật đổ Thần Cơ doanh?

Hắn gọi một tiếng, Phượng Vô Trù không đáp lại.

Diễm Liệt lại nói tiếp: “Vương, thuộc họ cho rằng ngài tiếp tục dung túng Thái tử như vậy, chỉ khiến cho y càng thêm lộng hành

Không biết lần sauy sẽ lớn mật chửi bới2những gì ở ngoài cửa nữa!” Cho nên Diễm Liệt cảm thấy, có những lúc rất cần phải cho Thái tử một bài học thích đáng, để y biết ai mới là Vương, ai mới là người nắm quyền sinh sát người khác trong tay

“Ừ

Cô biết rồi!” Hắn thản nhiên đáp một tiếng, sau đó đi ra khỏi điện.

Đối với cô gái thích chơi mánh khóe với hắn kia, đương nhiên hắn khá cưng chiều

Nhưng Nhiếp chính vương điện hạ không hề cho rằng, mới cưng chiều mấy lần như vậy là có thể để cho nàng lộng hành, đè đầu cưỡi cổ hắn

Nói cho cùng thì nàng cũng là cô gái đã được định sẵn sẽ thuộc về hắn, chỉ có thể bị hắn đè dưới thân! Đương nhiên không thể đè ép, leo lên đầu hắn được!

Nhưng9chuyện Nhiếp chính vượng điện hạ không biết là, ở trong mắt Diêm Liệt, Lạc Tử Dạ đã cưỡi lên đầu Vương

Ngoài vấn đề liên quan đến tình địch ra, về cơ bản Thái tử cứ nói gì là Vương đồng ý cái đó, Chẳng lẽ Vương không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề sao? Nhất là, Vương chỉ trả lời một câu “biết rồi” đối với đề tài lúc nãy

Diêm Liệt nghiêng đầu nhìn bóng lưng hắn, biết rồi? Biết rồi là ý gì? Biết rồi, trong lòng hiểu rõ, nhưng ngài vẫn quyết định tiếp tục làm như vậy? Diệm Liệt không nói gì mà đứng lên.

Hắn mới vừa định đi ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Vương vang lên: “Đi ra ngoài nói cho6Lạc Tử Dạ, Cô có thể thực hiện những gìy muốn

Nhưng nếuy muốn khoản tiền kia, thì phải tự vào đây tìm Cô!”

Diễm Liệt gật đầu, đáp một tiếng: “Vâng! Thuộc hạ lập tức làm ngay!” Cũng may, ít nhất về vấn đề không trả lại tiền, thái độ của Vương vẫn kiên định

Mà giờ khắc này, đám người Lạc Tử Dạ đều đang lớn tiếng gào thét ở ngoài cửa.

Không bao lâu sau, bọn họ đã nghe thấy tiếng bước chân chính tể của quân đội, cùng nhau đổ dồn về cửa phủ Nhiếp chỉnh vương từ bốn phương tám hướng

Thượng Quan Ngự lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mở

miệng nói: “Thái tử điện hạ, nếu như Nhiếp chính vượng điện hạ thật sự xuất binh đánh lại, chúng ta sẽ bị gán0tội tụ tập đánh nhau ở trong kinh thành giữa ban ngày ban mặt đấy! Nếu để cho Hoàng thượng biết, tuy không thể xử trị Nhiếp chính vương, nhưng xử trí ngài thì không thành vấn đề!”

“Cho nên, bản Thái tử đâu phải đánh lộn, bản Thái tử chỉ mang các ngươi tới đòi nợ, thuận tiện so tài với người ở phủ Nhiếp chính vương chút thôi! Chỉ so tài, các ngươi nghe rõ chưa? Cho nên trong lúc các ngươi giao đấu phải chú ý chừng mực, cho dù có cơ hội làm bọn họ trọng thương, hoặc là giết người của bọn họ thì cũng không được động thủ, nếu không hậu quả thật sự khó lường! Mà một khi để bản Thái tử nhìn thấy trong đội của chúng ta có ai giết người,7bản Thái tử sẽ đích thân giết hắn ta, nghe rõ chưa?” Lúc đầu giọng nói của Lạc Tử Dạ rất nhàn nhã, nhưng dần dần đã trở nên lạnh lùng.

Nàng tin rằng Phượng Vô Trù sẽ không làm đến cùng với mình, nhưng nếu bên nàng không biết chừng mực, giết người bên kia, hoặc là khiến cho quân bên ấy gãy chân cụt tay, khơi dậy lòng căm phẫn của họ thì tình huống sẽ khó giải quyết

Còn câu nói sau cùng chính là để cảnh cáo! Trong quân đội của nàng có lẽ sẽ có người của những phái khác đến nằm vùng, nếu lúc này chúng ra tay giết người thì sẽ mang đến rắc rối lớn cho bọn họ, cho nên nàng phải cảnh cáo trước, ai dám giết người, nàng lập tức giết kẻ đó! Người của Thần Cơ doanh hô to một tiếng: “Rõ!” Mà Thượng Quan Ngự và Tiêu Sơ Cuồng cũng đã hiểu được ý đồ của Lạc Tử Dạ từ hành động ngày hôm nay của nàng

Chẳng lẽ là bởi vì

Nếu là thật như vậy thì phải khen Thái tử quá thông minh! Dùng phương thức như vậy để luyện binh, không chỉ có có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất, nhanh nhất mà còn không để cho người đứng ngoài nhìn cảm thấy Thái tử và Nhiếp chính vương điện hạ là một phe, khiến cho Hoàng đế ngờ vực, gây phiền toái cho mình.

Vào lúc này, Diêm Liệt mạng người ra đã nghe được hết lời của Lạc Tử Dạ.

Mặc dù đám hộ vệ Vương Kỵ đều cảm thấy khó hiểu, tại sao hai bên đều hạ lệnh không được phép giết người, không cho phép đả thương người bên kia

Nhưng khi các chủ tử làm việc, nhất định có lý do của họ, bọn họ nghe Vương ra lệnh mà làm là đủ rồi, cho nên đều không nhiều lời!

Diễm Liệt khom người, tay phải đặt lên trái tim ở ngực trái, hành lễ theo kiểu quý tộc với Lạc Tử Dạ

Sau đó hắn nói: “Truyền đạt lời của Vương, Thái tử muốn cái gì, Vương đều sẽ thỏa mãn, nhưng nếu Thái tử muốn khoản tiền kia thì mời ngài tự mình đi vào tìm Vương!”

“Xuỳ..”

Dân chúng bắt đầu phát ra âm thanh kỳ quái, cùng đồng thanh nói: “Quả nhiên Thái tử và Nhiếp chính vương điện hạ đang khoe ân ái..

Ta đã nói rồi, ngươi nhìn đi…”

Lạc Tử Dạ nghe thấy những lời bàn tán này: “…”

Tên của anh khi viết xuống giấy chẳng qua chỉ dài có vài centimét, nhưng lại xuyên suốt cả một quãng thời thanh xuân của em. Thực ra anh không biết rằng anh chính là ước mơ của em. " Hàn Thiên.

Các chương truyện Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,